Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Dừng một chút, Hứa Ôn sợ Quả Quả  cho rằng mình tới gạ hỏi cô, cho nên cô lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ mà Ngô Hạo đã đưa cho cô, đưa tới trước mặt Quả Quả, bổ sung thêm một câu: "Đây là Ngô Hạo đưa cho tôi, nói là ngày tôi gặp chuyện không may, ở chỗ đó nhặt được chiếc đồng hồ này."

Quả Quả  liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đồng hồ của Lục Bán Thành.

Về chiếc đồng hồ này, anh Bán Thành đã từng nói với cô, lúc ấy là hắn gặp chuyện không may một tháng, trong lúc hắn vô ý phát hiện đồng hồ tuỳ thân bên cạnh không thấy, có hỏi mọi người xem có người nào nhặt được hay không, lúc ấy tất cả mọi người đều nói không có, thì vẻ mặt của hắn lập tức trở nên có chút lo âu.

Khi đó, cô không hiểu hắn có ý gì, nhưng chỉ là một chiếc đồng hồ, tuy nhiên có giá cao một chút, nhưng đối với anh Bán Thành mà nói, cũng không đến mức đau lòng như vậy.

Hiện tại cô đã hiểu, anh Bán Thành sợ chiếc đồng hồ đó rơi ngay chỗ Hứa Ôn gặp chuyện không may, sẽ bị bại lộ.

Nhưng mà, cẩn thận mấy cũng có sai sót, đúng là vẫn không thể như ý của anh Bán Thành, chiếc đồng hồ đó vẫn thật sự bị rớt ngay chỗ Hứa Ôn gặp chuyện không may địa phương.

Này có tính là duyên phận trời cho hay không?

Anh Bán Thành thích cô ấy như thế, vì muốn cô ấy hạnh phúc, mà để mình chịu nhiều uỷ khuất như vậy, cô nằm mơ cũng hi vọng cô ấy có thể biết được chân tướng, có thể ở chung một chỗ với anh Bán Thành.

Bây giờ đây ông trời cho cô một cơ hội tốt như vậy, không cần cô phụ lòng lời cầu xin của anh Bán Thành, cũng không cần cô đi tìm Hứa Ôn... Chỉ cần cô kể hết những gì mình nhìn thấy biết thấy cho Hứa Ôn, anh Bán Thành cũng sẽ không trốn ở trong thư phòng hút thuốc cả đêm, cũng không cần phải kiềm nén đau đớn trong lòng giả bộ như không có việc gì, càng không cần phải viết tên cô ấy ở trên giấy một lần lại một lần, cũng không cần ở trong mơ gọi tên cô ấy bi thương như thế...

Quả Quả  nghĩ tới đây, cất bước, đi đến trước cửa nhà Lục Bán Thành, nhập vào mật mã, mở cửa, chỉ vào trong phòng: "Hứa tiểu thư, chúng ta vào nhà tán gẫu đi."

Hứa Ôn không nói chuyện, khẽ gật đầu, bước vào nhà của Lục Bán Thành.

Quả Quả  chỉ chỉ sô pha, ý bảo Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó đi sang phòng bếp rót hai ly nước ấm trở lại, đưa một ly cho Hứa Ôn, một ly khác cầm ở trong tay mình, ngồi đối diện với Hứa Ôn trên sofa.

Cách một bàn trà dài, Quả Quả  bình tĩnh nhìn Hứa Ôn một hồi, mở miệng trước tự giới thiệu: "Em gọi là Dịch Quả Quả, anh Bán Thành là anh họ của em."

Anh họ? Thì ra bọn họ là thân thích... Đúng là trong khoảng thời gian cô và Lục Bán Thành quen nhau, cô đã gặp qua không ít thân thích của Lục Bán Thành, làm sao lại chưa hề thấy cô ấy?

Quả Quả  nhìn ra Hứa Ôn nghi hoặc, ngữ khí dịu dàng lên tiếng giải thích: "Em học quân y, khoảng thời gian chị và anh Bán Thành quen nhau,em đang đi bộ đội ở ngoài nước, không thể trở về."

"Em ở cạnh anh ấy cũng là vì hiện tại, bởi vì bác lo lắng, sợ người khác không chăm sóc anh Bán Thành thật tốt."

Sau khi giới thiệu và nói rõ bối cảnh, Quả Quả  nói thẳng vào chủ đề, cho Hứa Ôn biết những chuyện cô không biết.

"Anh Bán Thành được một đám nhỏ nghịch ngợm phá phách đang dạo chơi ở bờ sông phát hiện, khi đó anh ấy, đã hấp hối rồi."

"Lúc đưa đến bệnh viện, vài bác sĩ đều đã lắc đầu, nói là không cứu được."

"Năm trước em về nước, vừa lúc ở nhờ nhà bác gái, sau khi nhận được điện thoại, em là người thứ nhất chạy đến bên cạnh anh Bán Thành."

"Trên người anh ấy có rất nhiều miệng vết thương, nghiêm trọng nhất chính là chân của anh..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui