Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Dù đã qua lâu như vậy nhưng khi hồi tưởng lại liền khiến Quả Quả vẫn sợ hãi khi nhớ đến những hình ảnh đó, khiến sắc mặt cô trắng bệch.

“Bị đâm ba dao, anh ấy vì ở trong nước quá lâu nên lật thịt ra, thấy cả xương trắng.

Môi Hứa Ôn Noãn run rẩy mấy lần, cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Quả Quả chờ cô ấy nói tiếp.

Quả Quả vừa nhớ vừa kể lại rất chậm, lúc tình cờ nhớ ra chuyện gì, cô lại còn bổ sung thêm vài câu.

Vì một đêm  không ngủ, cô có chút mệt mỏi, giọng nói cũng có chút yếu hơn lúc đầu, nhưng cũng may cô nói rất rõ ràng nên Hứa Ôn Noãn đều có thể nghe rất hoàn chỉnh.

Mỗi một câu một chữ của cô giống như một con dao găm cứ đâm vào người Hứa Ôn Noãn, từng nhát từng nhát.

“Cuối cùng họ cấp cứu anh Bán Thành trong vòng năm tiếng đồng hồ, vết thương trên đùi của anh ấy phải may 37 mũi.”

“Vì anh ấy bị thương quá nghiêm trọng nên sau khi phẫu thuật vẫn cứ hôn mê rất lâu.”

“Vết thương trên đùi anh ấy không có tiến triển tốt, ngược lại lại nhiễm trùng, bắt đầu chảy mủ, bác sĩ phải xử lý lại, phải truyền thuốc kháng sinh, cứ như vậy liên tục trong nửa tháng, mới từ từ khép miệng vết thương lại.”

“Cũng vào lúc đó, anh Bán Thành có dấu hiệu tỉnh lại.”

“Người vui mừng nhất chính là cô của em, cô nhìn thấy anh Bán Thành tỉnh liền khóc huhu, lại đau lòng trách anh Bán Thành hủ cô sợ muốn chết, chú của em cũng khóc, anh Bán Thành lúc đó vừa mới tỉnh lại nên có chút mờ mịt, anh ấy chỉ nhìn những người trong phòng một vòng, sau đó cuối cùng cũng hỏi…” Quả Quả nói tới đây liền liếc mắt nhìn Hứa Ôn Noãn.

TayHứa Ôn Noãn đang nắm chặt vạt áo, cả người cứng ngắt.

Quả Quả dừng mấy giây, sau đó mới tiếp tục nói: “Anh ấy chỉ nói hai chữ: Ôn Noãn.”

Cô nói xong, liền nhìn thấy cả người Hứa Ôn Noãn run lên một hồi.

“Anh ấy tỉnh lại không lâu liền ngủ, lần thứ hai tỉnh lại, anh ấy tỉnh táo hơn lần đầu tiên rất nhiều, hình như lúc ấy anh đã nhớ lại những chuyện trước khi anh ấy ngất đi nên lại hỏi, Ôn Noãn lúc này an toàn rồi chứ?”

“Vì để anh ấy yên tâm, bác gái vốn muốn mời chị tới nhưng anh Bán Thành lại không chịu, anh ấy lén lút nói tài xế riêng chở anh đến chỗ chị làm, thấy chị sinh hoạt bình thường, anh ấy mới yên tâm.”

“Sức khỏe của anh ấy bắt đầu hồi phục, nhưng chân của anh ấy chẳng có chút chuyển biến nào, anh ấy không thể cất bước đi được, tìm tất cả những bác sĩ nổi tiếng, vẫn không có chút khả quan nào, cuối cùng anh ấy cũng chỉ có thể ngồi xe lăn xuất viện.

“Tính tình của anh Bán Thành vẫn luôn rất tốt, nhưng sau khi xuất viện, tính tình của anh ấy thậm chí còn tốt hơn, anh ấy gặp người khác thường mỉm cười, cô của em vốn lo lắng anh ấy sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật như vậy, nhưng sau đó cũng yên tâm, mãi đến khi em vô tình nhìn thấy anh ấy đấm vào chân mình, em mới biết anh ấy chỉ cố vui vẻ để người khác yên tâm mà thôi, kỳ thật anh ấy vẫn chưa bao giờ có thễ chấp nhận được mình không thể bước đi nữa.”

“Còn có rất nhiều lần anh ấy ngồi trên xe lăn muốn đứng dậy theo bản năng, kết quả chỉ có thể té sưng mặt sưng mũi.”

“Từ sau đó, sức khỏe của anh Bán Thành rất tệ, thường xuyên dễ dàng bị cảm, phát sốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui