Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Hắn liền đuổi theo cô, nhưng khoảng cách của cô và hắn lúc này lại càng ngày càng lớn, hắn có thét gào tên cô, cô cũng giống như không nghe thấy, càng đi càng xa, mãi đến khi bóng người của cô biến mất không còn tăm hơi, Tần Gia Ngôn liền gọi một tiếng: “Tô Tình” từ trong mộng, bật dậy khỏi giường.

Hắn thở dốc từng ngụm từng ngụm một lúc lâu, từ từ ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh chung quanh một chút, lúc nhận ra đây là phòng ngủ của mình, hắn thở dài một hơi, vén chăn lên vào nhà vệ sinh.

Rửa mặt xong, hắn ra ngoài, cầm điện thoại liếc mắt nhìn thời gian, đã là sáu giờ sáng, hắn đi đến cửa sổ, kéo màn cửa ra, quang cảnh bên ngoài đã sáng lên, cực kỳ trong lòng.

Tần Gia Ngôn đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm bên ngoài, lại nhớ đến giấc mộng kia.

Đã lâu hắn không mơ thấy cô, vì đêm đó người MC kia hỏi hắn có người yêu không nên hắn mới mơ thấy cô sao?

Trong đầu Tần Gia Ngôn từ từ xuất hiện hình ảnh của một cô gái.

Cho dù nhiều năm không gặp rồi nhưng trong đầu hắn vẫn có thể nhớ như in hình ảnh của cô từ thời đại học, dáng dấp ngây thơ sạch sẽ, hắn vẫn ghi nhớ hình ảnh giống như cái tên của cô vậy,… nghĩ, Tần Gia Ngôn liền giơ tay lên, đựng vào mặt kính lạnh lẽo, viết hai chữ Tô Tình.

Tô Tình, Tô Tình, Tô Tình,…

Tần Gia Ngôn không biết mình đã viết bao nhiêu lần, sau cửa phòng ngủ của hắn lại có tiếng gõ cửa đùng đùng, sau đó liền có tiếng gọi trẻ con của Đậu Phộng Nhỏ: “Cậu, cậu, cậu…”

Vì cửa không mở, tiếng gọi của Đậu Phộng Nhỏ lại càng ngày càng lớn.

Tần Gia Ngôn vội tỉnh táo lại, quay người nhẹ nhàng đi qua mở cửa, bế Đậu Phộng Nhỏ lên: “Ngốc này, gọi lớn như vậy không sợ bị viêm họng hả?”

“Không sợ!” Đậu Phộng Nhỏ lắc lắc đầu, vung vẩy hai bím tóc: “Cậu, xuống ăn sáng!”

Tần Gia Ngôn biết không phải ngẫu nhiên mà Tần Chỉ Ái lại gọi hắn về nhà ngủ, hắn để Đậu Phộng Nhỏ xuống, sờ sờ đầu bé: “Cậu thay quần áo rồi xuống ngay, con xuống lầu chờ cậu có được không?”

“Được ạ!” Đậu Phộng Nhỏ bi bô đáp, sau đó lại nhón chân lên hôn gò má của Tần Gia Ngôn một cái, mới quay người ra khỏi phòng.

Tần Gia Ngôn có nhà riêng ởBắc Kinh,như hắn nghĩ, lần này Tần Chỉ Ái lại gọi hắn về đây ngủ chắc chắn là lại hắn muốn đi xem mắt người nào đó nữa rồi.

Tần Gia Ngôn không chống đỡ nổi công kích của cả nhà, năm giờ chiều đành lái xe đến quán café MS theo sắp xếp của Tần Chỉ Ái.

Ngồi xuống một vị trí khá tốt, Tần Gia Ngôn đợi chừng 10 phút, có một người phụ nữ mặc quần áo khá sành điệu đi đến, cô hỏi thăm nhân viên phục vụ một chút, nhân viên liền chỉ về phía Tần Gia Ngôn ngồi, người phụ nữ đó ánh mắt sáng ngời, liền đi đến chỗ hắn, sau khi ngồi xuống chẳng chờ Tần Gia Ngôn nói gì đã tự giới thiệu bản thân trước: “Chào anh, Tần tiên sinh, tôi tên là Lâm Điềm Điềm.”  

“Lâm tiểu thư, chào cô!” Tần Gia Ngôn lễ phép trả lời, sau đó gọi nhân viên phục vụ đưa thực đơn xong, hắn liền đưa cho Lâm Điềm Điềm, sau đó nói xin lỗi với cô rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Lúc Tần Gia Ngôn trở lại, trên bàn lại có thêm một cô gái khác.

Người con gái đó cúi đầu, đang nhìn điện thoại di động, hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, đi đến trước bàn, kéo ghế dựa, sau khi ngồi xuống, cô gái nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, hắn nhận ra được ánh mắt của cô, tầm mắt đúng lúc cũng nhìn về phía cô.

Hắn và cô phản xạ có điều kiện, sửng sốt như nhau.

Lâm Điềm Điềm là con gái út của Lâm gia, từ nhỏ cô đã được bảo vệ vô cùng tốt, tính tình cũng đơn thuần ngây thơ, căn bản hoàn toàn không biết hai người có chút khác thường nào, cô cười híp mắt, ngoẹo cổ nhìn Tần Gia Ngôn, lại giới thiệu cô gái ngồi bên cạnh mình: “Tần tiên sinh, giới thiệu với anh, chị ấy là chị dâu của tôi, tên Tô Tình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui