Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Hai người đi không bao xa liền nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh đậu ở trên đường gần cửa lớn, Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành ngồi trong một quán café.

Quản gia liền đưa Tần Chỉ Ái đi vào, sau đó mở miệng chào một tiếng: “Thiếu gia, Lục tiên sinh.”

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy bà nói gì, lười biếng ngồi trên ghế, dập thuốc trong tay, ung dung vặn tàn thuốc.

Tay Lục Bán Thành đang bưng một ly café, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn họ cười, sau đó nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Tiểu Khấu, đến rồi sao?”

Tần Chỉ Ái xưng hô theo vai vế của Lương Đậu Khấu, gọi một tiếng: “Anh Bán Thành.” Sau đó quay về nhìn người còn đang nghịch nghịch tàn thuốc, Cố Dư Sinh, thấy hắn cũng không ngẩng đầu lên, mới nhẹ giọng mở miệng: “Muộn như vậy anh còn gọi em đến đây có chuyện gì không?

Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng, xoay tàn thuốc vòng vòng.

Qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Bán Thành ngồi đối diện mình: “Mọi người đã tới chưa?”


Tần Chỉ Ái và quản gia không hiểu câu hỏi vừa nghi hoặc vừa buồn bực này của Cố Dư Sinh, nhưng Lục Bán Thành lại hiểu rất rõ ràng hắn đang hỏi cái gì, gật gật đầu: “Đã đến đông đủ, đang chờ ở ngoài.”

Dừng lại một chút, Lục Bán Thành lại hỏi: “Để bọn họ vào nha?”

Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Sau đó Lục Bán Thành liền cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại, đợi đến khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn chỉ nói hai chữ “Vào đi” rồi cúp máy.

Trong sân chơi, trừ mấy người ở ngoài chủ yếu là nhân viên của khu vui chơi, không có sự náo nhiệt của những người đến chơi, không khí đặc biệt yên tĩnh.

Cố Dư Sinh nhìn thấy dáng dấp kia của Tần Chỉ Ái, không hề có chút cảm xúc nào rũ mi mắt, nghịch tàn thuốc, từ lúc cô đi vào đến giờ vẫn chưa nói với cô lời nào, nhìn cũng không nhìn cô một cái.

Lục Bán Thành bưng café lên hớp một ngụm, lúc để ly xuống, mới chợt nhớ Tần Chỉ Ái và quản gia vẫn còn đứng, liền lập tức mời hai người họ ngồi xuống.


Nghe thấy Lục Bán Thành mời ngồi, quản gia lập tức giúp Tần Chỉ Ái kéo một cái ghế đến cạnh Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không nói gì, ngồi xuống.

Bởi vì cách Cố Dư Sinh khá gần, Tần Chỉ Ái lúc này mới ngửi thấy người đàn ông này toàn mùi thuốc lá.

Tần Chỉ Ái nhíu mày một hồi, mới liếc nhìn hắn một cái, hắn hút bao nhiêu thuốc rồi mới có thể nồng nặc mùi như thế này?

Lục Bán Thành cũng không biết Cố Dư Sinh muốn làm gì, người hay nói nhiều như hắn lúc này cũng rất trầm lặng.

Tần Chỉ Ái ở trước mặt Cố Dư Sinh từ trước đến nay vẫn ít nói, quản gia chỉ là một người hầu, làm sao dám mở miệng nói chuyện ở đây.

Vì vậy bầu không khí hầu như yên tĩnh không hề có một tiếng động vẫn duy trì cho đến khi có một vài chiếc xe hơi màu đen chạy đến trước cửa quán café, mới bị phá vỡ.

Cửa xe được mở ra, mỗi xe đều có một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, sau đó họ mở cốp sau xe, từ trong đó lấy ra mỗi người một cái giá đỡ giản dị bày trên mặt đất trống, trải vải đỏ lên biến thành một cái bàn dài.

Sau đó mỗi xe lại có một người phụ nữ đi xuống, trong tay mỗi người đều xách theo một cái vali.

Mấy người phụ nữ đó đi đến chiếc bàn mà những người đàn ông kia đã trải sẵn, mở vali ra, sau đó một người đàn ông trong số đó lại đi đến chỗ Cố Dư Sinh, cung kính mở miệng nói: “Cố tiên sinh, đồ ngài muốn đều đã đem đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận