“Thiếu…” Lúc Tiểu Vương đứng trước mặt Cố Dư Sinh, muốn mở miệng nhắc Cố Dư Sinh lần nữa, kết quả chỉ mới nói được một chữ, liền bị Cố Dư
Sinh liếc một cái sắc lẻm về phía cậu, sợ đến nỗi ngậm miệng lại, quay
người đứng cạnh tường.
Cố Dư Sinh ngồi bên giường, đưa nước ấm cho Tần Chỉ Ái uống: “Uống nước ấm một chút, trong bụng sẽ thoải mái hơn.”
“Cảm ơn.” Tần Chỉ Ái nhận lấy, uống một ngụm nửa ly nước, sau đó nhìn Cố Dư Sinh ngồi bên giường, còn chưa có ý định rời đi, lại nghĩ đến
Tiểu Vương vừa mới giục hắn, cô cầm chén nước mở miệng nói: “Em không
sao, nghỉ một chút sẽ không còn khó chịu rồi, anh còn phải đi họp mà
đúng không? Mau đi đi!”
Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt, vẫn không muốn đi.
Tần Chỉ Ái bị cái nhìn của Cố Dư Sinh làm cho bối rối, rũ mi mắt, lại thúc giục hắn: “Em thật sự không sao, anh đi đi!!”
Cố Dư Sinh bỗng nhiên cầm ly nước trong tay của Tần Chỉ Ái, đặt ở tủ
đầu giường, sau đó liền nhẹ nhàng cầm tay cô, cuối cùng vuốt ve lòng bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: “Sau này không được uống thuốc đó nữa!”
“Nhưng, lỡ như mang thai thì sao?”
“Mang thai thì…” Cố Dư Sinh hầu như không hề do dự trả lời, nhưng chỉ nói phân nửa liền dừng lại.
Mang thai,sinh ra là được… hắn dĩ nhiên muốn nói câu này với cô.
Hắn biết rõ bản thân mình thích cô… Còn thích cô nhiều hơn tưởng tượng của hắn.
Hắn vốn không muốn cưới cô, cực kỳ không muốn kết hôn sinh con, nhưng lúc này hắn phát hiện hình như bản thân mình lại đang muốn có một đứa
con, như vậy thật kích động ha.
Làm sao bây giờ? Hình như hắn không chỉ đơn thuần thích cô, mà là rất rất yêu cô.
Cố Dư Sinh rất nhanh hồi phục lại tinh thần, dịu dàng nắm bàn tay nhỏ của cô, lại nói: “Nói chung không cho uống là không cho uống.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: “Ngoài lọ này còn lọ nào khác nữa không?”
“Không có” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu.
“Không có thật sao?” Cố Dư Sinh sợ cô còn dấu thuốc, sau khi hỏi xong liền buông tay cô, lục tùng phèo cả phòng ngủ một vòng, cuối cùng đến
thảm trải dưới đất cũng lật lên.
Tần Chỉ Ái ngồi trên giường không nói gì, thảm trải nền bằng phẳng
cực kỳ mà hắn cũng lật lên cho bằng được, không phải nhìn một cái liền
biết không có gì bên dưới rồi sao?
Tần Chỉ Ái không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thật không có mà, em chỉ mua có một lọ thôi.”
Cố Dư Sinh ngoài miệng thì “Ừ” một tiếng như biết rồi, nhưng vẫn cong người nhìn dưới nệm và dra giường mấy lần, thấy thật sự không có gì mới ngẩng lên, ngồi xuống bên giường lần nữa.
Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn hiên nhà, rõ ràng đã gấp lắm rồi, Tiểu Vương lại không dám hối thúc Cố Dư Sinh nữa, thực sự không đành lòng liền mở
miệng lần thứ ba: “Anh đi làm nhanh đi mà.”
“Ừ, không gấp.”
Cố Dư Sinh dửng dưng trả lời ba chữ, sau đó thật sự không gấp gáp
đứng ở bên giường gọi điện thoại cho quản gia dặn bà chuẩn bị những món
ăn thanh đạm, sau đó mới đến công ty.
-
Họp xong cũng đã là một giờ chiều, Cố Dư Sinh không yên tâm với Tần Chỉ Ái, ý nghĩ đầu tiên chính là gọi điện thoại về nhà.