“Tần Chỉ Ái chỉ là một tiểu nha đầu nghèo kiết xác, nằm mơ cũng muốn
thăng chức nhanh rồi! Bây giờ lại muốn được một lần leo lên cây làm
phượng hoàng, cơ hội đặt trước mặt cô ta như vậy, cậu nghĩ cô ta sẽ bỏ
qua sao?”
“Nếu như cô ấy biết Cố Dư Sinh thích cô ấy, cô ấy nhất định sẽ dùng
trăm phương ngàn kế để nắm chặt cơ hội này, vậy thì, Tiểu Khấu, cậu là
người tiền mất tật mang, cho người khác chiếc áo cưới này đó!”
“Tiểu Khấu, cậu có biết không, trước đây không lâu tớ vô tình gặp Cố
Dư Sinh một lần, lúc tớ nhắc đến cậu trước mắt hắn, hắn nghĩ đến cậu
trên mặt một chút biểu hiện cũng không có nhưng mà chỉ mới hôm qua, tớ
thấy Lâm Ức lén khóc, còn hỏi quản lý của cô ấy tại sao phân cảnh của cô ấy còn chẳng nhiều bằng diễn viên phụ, việc này tớ đã tìm hiểu qua rồi, nói là theo ý của nhà đầu tư muốn như thế, mà nhà đầu tư bộ phim này
chính là Lục Bán Thành, Lục Bán Thành lại là bạn thân của Cố Dư Sinh.
“Còn nữa, nhẫn cưới là do hắn tự mình thiết kế, hắn đã nhờ Lục Bán Thành đi Anh để làm rồi!”
“Cố Dư Sinh còn nói cái mài mà từ trước đến nay không nghĩ đến hôn
nhân và tình cảm là thật, bây giờ nghĩ thì càng nghiêm túc hơn.”
“Vì vậy, Tiểu Khấu, Cố Dư Sinh còn quan tâm Tần Chỉ Ái hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều…”
“Cậu đừng nói nữa!” Từ nãy đến giờ trong điện thoại vẫn không có một
tiếng động nào, nghe Chu Tịnh nói xong bỗng nhiên quát lớn lên đầy ác
liệt.
Chu Tịnh ngậm miệng, qua khoảng nửa phút, trong điện thoại truyền đến tiếng của Lương Đậu Khấu, không còn cảm xúc phẫn nộ nữa mà giọng điệu
rất bình tĩnh nhu hòa: “Chu Tịnh, cậu đặt vé máy bay cho tớ đi, tớ đi
gặp bác sĩ điều trị ngay bây giờ!”
-
Sau mười tám tiếng, máy bay đã hạ cánh an toàn ở sân bay quốc tế Đế Đô.
Lương Đậu Khấu đeo khẩu trang, đội nón, vô cùng kín đáo, kéo theo một cái vali, bước nhanh từ cổng VIP ra, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn
phải, lên một chiếc xe ô tô màu đen không hề bắt mắt.
Vừa lên xe, Lương Đậu Khấu liền tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Người lái xe chính là Chu Tịnh, cô cầm một chai nước suối đưa cho Lương Đậu Khấu: “Sức khỏe thế nào? Ăn uống bình thường chưa?”
Lương Đậu Khấu thấp giọng cảm ơn, nhận lấy chai nước uống một ngụm hết nửa chai, sau đó mới trả lời Chu Tịnh: “Cũng ổn.”
Chu Tịnh gật gật đầu, không lên tiếng, cầm tay lái, chạy vào thành phố.
Đến ngã tư, Lương Đậu Khấu thấy Chu Tịnh đã chạy đến đường chính, nhíu nhíu mày, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Nhà tớ.”
“Nhà cậu? Người đóng thế ở nhà cậu sao?”
“Không có.”
“Không có?” Lương Đậu Khấu vẫn không hiểu Chu Tịnh đang nghĩ gì:
“Không phải chúng ta đến nhà cậu làm gì? Bây giờ không phải là đi tìm
con bé đóng thể kia để đổi vai lại sao?”
“Muốn đổi, nhưng vẫn phải chờ một chút.” Chu Tịnh nói xong, liền quẹo xe vào bãi giữ xe dưới nhà, sau khi dừng xe, cô ra hiệu cho Lương Đậu
Khấu đeo khẩu trang lại rồi mới xuống xe.
Mặc dù Lương Đậu Khấu không hiểu rõ nhưng vẫn làm theo ý của Chu
Tịnh, chờ đến trước cửa nhà Chu Tịnh Lương Đậu Khấu liền hỏi: “Cậu nói
chờ một chút là có ý gì?”