Một khắc đó, trong đầu hắn giống như bị quỷ thần sai khiến, liền đột
nhiên nghĩ đến lúc Lục Bán Thành hỏi hắn vào buổi sáng sau khi hắn giật
sợi dây chuyền trên cổ cô: “Anh thích chị dâu sao?”
Đến lúc này, hắn mới biết, nên trả lời Lục Bán Thành như thế nào: “Không phải là thích, mà là yêu tha thiết.”
Tiểu Phiền Toái đã lặng lẽ đi vào hắn, lúc hắn không hề hay biết, cô lúc này lại đi vào huyết mạch của hắn.
Tình cảm mà hắn dành cho cô không chỉ là hạnh phúc khi có được mà là chân thành đến nỗi ghi lòng tạc dạ.
Đối với hắn mà nói, Tiểu Phiền Toái không có quá khứ, không có tương lại, chỉ có duy nhất.
Uống nhầm một ánh mắt, tương tư cả một đời.
Ý thức của hắn tỉnh táo lại, không chống đỡ được bao lâu lại mơ mơ màng màng.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng não của hắn đã làm việc không
nổi nữa, bên miệng chỉ có thể nói một câu: “Không phải thích, mà là yêu
tha thiết.”
Hắn không biết mình đã nói đi nói lại câu này bao nhiêu lần, lúc ẩn lúc hiện, có cảm giác như người khác đang nhấc hắn lên.
Hắn không biết mình đang sợ cái gì, chỉ luôn cảm thấy không vững vàng,
giống như là bị nhấc lên, hắn và cô sẽ không gặp lại nữa, dưới tình thế
cấp bách, liền hoang mang nắm lấy cổ tay cô.
Chỉ có thể dùng sức nắm tay cô, tâm tình hoảng loạn của hắn mới có thể cảm thấy yên ổn.
.....
Ý thức của Cố Dư Sinh chưa bao giờ tiêu tan, hắn biết mình đến bệnh viện, cũng không muốn buông tay cô ra, cũng biết có người muốn hắn buông tay
cô ra, nhưng hắn cố chấp không buông, mãi đến lúc cuối cùng bác sĩ đành
bất đắc dĩ cho cô vào phòng cấp cứu cùng hắn.
......
Mặc dù hắn không còn sức mở mắt cũng không nói chuyện nổi nhưng hắn biết,
mình bị chích ống tiêm vào người, cũng biết một ê kíp vây quanh hắn làm
việc rất lâu, cầm các loại máy móc kiểm tra cơ thể hắn.
Khi hắn
mệt đến sắp không chịu được nữa, cuối cùng xung quanh lại trở nên yên
tĩnh, hắn bị đẩy vào một phòng, có y tá vừa kiểm tra nước biển cho hắn,
vừa nói những chuyện Tiểu Phiền Toái cần phải chú ý.
Sau khi y tá đi, bên tai hắn lại trở nên yên tĩnh.
Taycủa Tiểu Phiền Toái còn đang bị hắn nắm chặt, cô ngồi yên tĩnh bên cạnh hắn, trực giác nói cho hắn biết cô đang nhìn hắn.
Hình như là do tác dụng của thuốc, hắn không có cách nào nói chuyện với cô, nhưng hắn vẫn không buồn ngủ.
Hình như cô sợ làm ồn nên trong lúc ở bên cạnh hắn đều cẩn thận không tạo ra bất cứ âm thanh nào.
Ngay cả lúc cô chỉnh tốc độ truyền nước biển cho hắn, cũng yên tĩnh đến mềm nhẹ.
Cô tìm hắn cả đêm, có thể cũng đã mệt mỏi rồi, đem đầu gối lên cánh tay
hắn, cô thở rất nhẹ, thỉnh thoảng lại phả vào da thịt của hắn, ngứa một
chút, khiến tim hắn rối loạn, lại trở nên nhu mềm.
Bầu không khí tốt đẹp như vậy, lại có âm thanh quấy rầy không gian của bọn họ.
Là tiếng điện thoại của cô reo, hình như là âm báo tin nhắn.
“Leng keng” một hồi, liền yên tĩnh lại, cô cũng không dời đầu ra khỏi cánh
tay hắn, chỉ nghe một loạt những tiếng xột xoạt, hắn nghe thấy cô bấm
điện thoại phát ra âm thanh cộc cộc.
Không biết là ai gửi tin nhắn tới, cô nhìn thật lâu mới gõ màn hình.
Cô gửi tin nhắn đi khoảng chưa tới nửa phút lại có tin hồi âm, điện thoại lại phát ra tiếng “leng keng.”