Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Cố Dư Sinh thật sự ngủ thiếp đi, có điều mấy phút sau liền tỉnh lại,
chỉ là hắn không muốn mở mắt ra, cũng không biết đã trôi qua bao lâu,
quản gia lại gọi hắn đi ăn cơm trưa.

Hắn từ từ mở mắt, lại nằm thêm một chút, mới đứng lên đi xuống lầu.

Đã ăn cơm trưa xong, cơn buồn ngủ lại đánh úp tới, hắn quay về phòng
ngủ chính, lúc hắn ở trong phòng thay đồ tìm áo ngủ, hắn lại theo thói
quen liếc qua ô thứ hai của tủ, mi tâm tuấn tú lại chậm rãi nhíu lại,
vốn muốn tìm áo ngủ nhưng lại rụt tay về, cất bước đi đến trước tủ.

Bởi vì muốn Tiểu Phiền Toái dùng đồ hắn tặng mà hầu như mỗi ngày hằn đều bày món quà đó trong ô tủ vuông đó một cách chỉnh tề.

Hầu như mỗi ngày hắn nhìn lại đều thấy món quà đó đều ở vị trí ban đầu.

Nhưng hôm nay lại không phải như vậy, những thứ hắn tặng Tiểu Phiền Toái kia rõ ràng có người đụng tới.

Cố Dư Sinh mím môi, đưa tay lật qua lật lại những món quà đó kiểm
tra, quả nhiên hộp Chanel phía dưới cùng lại trống không, trong đó là
chiếc túi phiên bản giới hạn do hắn cố ý chọn cho cô.


Tiểu Phiền Toái… đã dùng đồ mà hắn tặng?

Nếu trước đây hắn chưa biết Tiểu Phiền Toái là Lương Đậu Khấu giả, Cố Dư Sinh nghĩ lúc này tâm tình của mình nhất định sẽ rất kích động, rất
vui mừng.

Nhưng giờ phút này hắn không những chẳng có chút hài lòng mà trái lại trong ngực còn có một loại dự cảm hoàn toàn không tốt một chút nào, cực kỳ kinh hoảng, bất an…

Cố Dư Sinh đứng trong phòng thay đồ một lúc lâu, sau đó mới thay quần áo ngủ, rời đi.

Hắn nằm trên giường, vừa nãy vốn còn rất buồn ngủ nhưng lúc này lại không ngủ được.

Hắn luôn cảm thấy cực kỳ bất an, loạn tùng phèo cả lên, khiến hắn ngủ cũng không yên.

Hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, cuối
cùng liền nằm thẳng người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà được
trang hoàng tinh xảo, không ngừng hít sâu, muốn trấn tĩnh lại bản thân.

Ai mà biết được điều này chẳng những không có bất kỳ hiệu quả nào mà lại càng khiến trái tim hắn tăng nhịp vì hốt hoảng.

Nôn nóng cùng bất an chèn ép hắn, hắn vén chăn xuống giường, ngồi

trên ghế salon mở tivi, muốn dời đi suy nghĩ vớ vẩn của bản thân nhưng
kết quả khi cầm đến điều khiển từ xa thì bấm hồi lâu, cũng không quan
tâm xem tivi đang chiếu cái gì.

Hắn tắt tivi đứng dậy đi tới thư phòng.

Hai ngày nay vì bị thương mà hắn có rất nhiều chuyện chất chồng cần phải xử lý.

Trước đây mặc kệ xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể dùng công việc để
khiến cho mình quên đi nhưng hôm nay cũng không biết tại sao sau khi mở
máy tính, nhìn những dòng chữ lít nha lít nhít trong màn hình vi tính
cũng khiến hắn không muốn giải quyết.

Cố Dư Sinh ép mình nhiều lần nhưng cũng không thể tập trung được, hắn buồn bực đóng máy tính lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ.

Bốn giờ chiều… quản gia đã nói Tiểu Phiền Toái sẽ trở về ăn cơm, hắn
ăn cơm xong lúc hai giờ, bất quá cũng chỉ mới trôi qua hai tiếng đồng
hồ, hắn lại cảm giác như đã trôi qua hai thế kỷ rồi vậy, chịu đựng dày
vò lâu như vậy rồi.

Cố Dư Sinh ngồi trên ghế làm việc không được mấy phút, hắn đứng lên,
không để ý ánh mắt hiếu kỳ của quản gia, đi một vòng từ trên xuống dưới
biệt thự.

Hắn cũng không biết cuối cùng mình đã đi bao nhiêu bước, nhưng đến
khi ngoài trời tối dần, lại có tiếng xe quen thuộc từ cửa truyền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận