Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Tần Chỉ Ái không rõ ngẩng đầu mơ hồ nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng, sáng loáng trong suốt đáng yêu, ánh mắt
theo ánh sáng lưu chuyển như một con suốt bên trong chiếu vào mắt hắn.

Cố Dư Sinh bị ánh mắt như vậy nhìn đến nỗi tinh thần hơi động, vốn
định nhắc nhở cô lau café trên mu bàn tay nhưng nhất thời lại bị nghẹn ở cổ họng.

Đôi mắt của cô rất hấp dẫn, khiến hắn không kiềm lòng được mà sa vào
trong đó, hắn sợ hắn thật sự sẽ không kiềm chế được, liền buộc mình phải rời khỏi đôi mắt của cô, sau đó cầm khăn giấy khẽ chạm vào bàn tay dính café của cô một chút.

Chỉ tiếp xúc nhẹ như vậy, Tần Chỉ Ái liền giật mình tỉnh táo lại.

Thì ra hắn muốn lau café trên tay mình,… cô làm sao dám cản hắn?

Tần Chỉ Ái giật mình nói “Cảm ơn.” Sau đó lại nhận khăn giấy nhanh
chóng lau café trên tay, sẵn tiện cầm khăn giấy lau hai lần chỗ Cố Dư

Sinh đụng vào, mãi đến khi cảm giác đau, tim cô đập loạn nhịp, mới vững
vàng lại, sau đó cô cầm tài liệu trong tay đưa đến trước mặt Cố Dư Sinh
lần nữa: “Cố tiên sinh, cố tổng, tôi đến trình diện.”

Một câu nói lại có đến hai đại từ nhân xưng, cứ cho là cô cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng ngữ khí nói chuyện dịu dàng run rẩy khiến
cho tim hắn rối loạn, cứ đập thình thịch theo từng tiếng gọi của cô.

Cố Dư Sinh im lặng đứng đó trong chốc lát, đợi đến khi mình thong
dong trấn tĩnh trở lại, mới duỗi ngón tay đẹp đẽ thon dài ra rút lấy tài liệu trong tay cô, sau đó ngồi cạnh ghế salon, ra hiệu cho cô ngồi
xuống.

Làm gì có thư ký nào được ngồi ngang hàng với tổng giám đốc trong phòng làm việc chứ?

Tần Chỉ Ái không dám ngồi, Cố Dư Sinh cũng không miễn cưỡng, nhìn thấy cô không ngồi xuống cũng đứng theo cô.

Cô làm thư ký cho hắn, hắn cũng đã sớm dặn dò Tiểu Vương điều tra tài liệu về cô rồi, hắn thậm chí còn có thể đọc làu làu, nhưng cũng giả vờ
như không biết gì, sau đó cầm bút ký tên, ngẩng đầu lên nói với cô: “Tôi không thích dơ bẩn nên trước khi tôi đến công ty, cô phải vào phòng làm việc của tôi thu dọn quét bụi cho sạch sẽ.”


“Những lịch trình liên quan đến công ty, cô sắp xếp, lúc cần thiết
thì bàn bạc với Tiểu Vương, để tôi không bị trùng với lịch làm việc của
công ty khác, tôi không biết phân thân…” Nói tới đây, Cố Dư Sinh giải
thích thêm: “Là tài xế mà mấy ngày trước tôi đến Tây Đại đã gặp cô, cô
cũng biết số điện thoại của cậu ấy đó.”

Thấy Tần Chỉ Ái gật đầu, Cố Dư Sinh tiếp tục: “Trước đây cô chưa có
kinh nghiệm làm việc nên bây giờ sẽ có chút bỡ ngỡ, tôi sẽ nói Tiểu
Vương giúp cô.”

Nói tới đây, Cố Dư Sinh như nghĩ đến chuyện gì, tìm trong túi một tờ
danh thiếp, sau đó cầm bút, viết gì đó, đưa cho Tần Chỉ Ái: “Trên này có cách liên lạc với tôi, số viết tay trên đó chính là số cá nhân của
tôi.”

Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại bổ sung: “Số này tôi không muốn tiết lộ cho nhiều người biết.”

“Vâng.” Tần Chỉ Ái choáng váng vô cùng, ngoại trừ mấy chữ này, trong đầu cũng không biết nên nói gì.

Lúc Tần Chỉ Ái cầm danh thiếp, chính là dãy số gồm 11 chữ số quen thuộc do hắn viết tay.

Dãy số này quen thuộc đến nỗi cho dù hắn không viết nhưng cô có thể đọc làu làu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận