Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

“A” tuy rằng Tần Chỉ Ái chưa nói hết mọi chuyện nhưng Cố Dư Sinh đã hiểu ý của cô, hắn trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng hỏi: “Cô muốn đi đâu chơi?”

“Hả?” Tần Chỉ Ái khiếp sợ.

Hắn hỏi cô đi đâu chơi, là có ý gì? Lẽ nào cô nói đi đâu hắn liền tổ chức đi đó sao?

Cố Dư Sinh hình như cũng ý thức được câu hỏi của mình có vấn đề, cô cũng không thể trả lời nổi, liền đổi giọng: “Như vậy đi, dã ngoại được tổ chức vào chủ nhật, nơi ăn ở vui chơi, cô quyết định.”

Nếu như vậy, cô sẽ là người được ưu tiên chọn địa điểm đúng không?

“À, được.”

Cô đã đồng ý, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhắm mắt, không nói nữa.

Trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái không chớp mắt lâu thu lại tầm mắt chua xót, khẽ đảo mắt.

Lúc cô chuẩn bị hạ tầm mắt, ánh mắt lại quét qua một đồ vật quen thuộc, cô cứng người một hồi, tầm mắt liền từng chút, từng chút dịch qua.

Chỗ tài xế ngồi, có đặt một đôi thỏ trắng lông xù.

Đó là lúc trước cô còn đóng vai Lương Đậu Khấu, đi ra ngoài cùng Cố Dư Sinh ăn tối xong, vì quá no nên hai người cùng đi tản bộ, cô nhìn thấy mấy quán vỉa hè bán đôi thỏ trắng này, liền muốn mua, sau đó đặt trên xe của Cố Dư Sinh, cũng không lấy đi.

Nếu không phải cô vô tình nhìn thấy đôi thỏ trắng này, sợ là cô đã quên chuyện này.

Chỉ là cô không nghĩ tới Cố Dư Sinh vẫn giữ lại đôi thỏ trắng này.

Tần Chỉ Ái theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Người đàn ông giống như đã nhận thấy tầm mắt của cô chuyển về phía mình, lông mi dày nhẹ nhàng run rẩy, sau đó mở mắt ra.

Tần Chỉ Ái vội thu lại tầm mắt, quay đầu, nhìn ra cửa xe lần nữa.


Đèn neon đỏ của thành phố không ngừng xẹt qua mặt cô, khiến cho biểu hiện của cô có chút hoảng hốt.

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm cô, sau đó từ từ thu lại tầm mắt, sau đó ánh mắt liền để ý đến đôi thỏ trắng để ở ghế tài xế.

Nhận ra được ánh mắt của Cố Dư Sinh không còn nhìn mình nữa, cô lặng lẽ nhìn vào kính chiếu hậu, qua mặt gương có thể nhìn thấy người đàn ông hạ mi mắt, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, bình tĩnh không lay động, quanh quẩn như có một vệt sầu muộn.

Tần Chỉ Ái không biết có phải đó là ảo giác của mình không, trong nháy mắt, cô luôn cảm thấy người đàn ông này luôn có quá nhiều bi thương, lại có chút thương cảm, từng chút từng chút tràn ra từ người hắn.

......

Tần Chỉ Ái tổng hợp ý kiến của nhân viên trong công ty, cuối cùng quyết định dã ngoại sẽ tổ chức ở suối nước nóng Sơn Trang.

Ba giờ chiều thứ sáu từ công ty xuất phát.

Năm giờ rưỡi đến nơi tổ chức.

Đợi đến khi mọi người check in xong cũng đã là 6 giờ rưỡi.

Bảy giờ rưỡi, mọi người trong phòng ăn ở khách sạn Sơn Trang ăn tối, sau đó tập trung ở suối nước nóng tắm.

Mấy ngày nay đúng vào lúc kỳ sinh lý của Tần Chỉ Ái đến, không thể xuống nước được, sau khi ăn tối xong cô chỉ đi tản bộ một vòng, bởi vì quá lạnh nên không đi lâu liền trở về sảnh lớn của khách sạn.

Lúc đang chờ thang máy, một nhân viên công ty lại gọi cô: “Thư ký Tần, có người đến tìm Cố tổng, cô ở sảnh khách sạn đón họ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận