Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Tìm Cố Dư Sinh, tại sao lại không trực tiếp liên hệ hắn mà bắt cô tiếp chứ?

Tần Chỉ Ái nhíu mày, nhìn người gọi cho cô, trong lòng đầy nghi hoặc.

Nhân viên đó hình như hiểu được nghi vấn của cô nên giải thích: “Bọn họ nói không thể liên lạc với Cố tổng được nên muốn nhờ tôi giúp người đó tìm anh ấy, tôi cũng không biết phương thức liên lạc với anh ấy nên tôi đành phải liên lạc với cô.”

“Thì ra là vậy…” Tần Chỉ Ái giật mọi trả lời, không biết tại sao cô lại hoảng hốt một hồi, mới mở miệng nhẹ giọng trả lời nhân viên kia: “… Vậy anh đưa tôi đi gặp người đó đi.”

.......

Có mấy người, nếu có thể, Tần Chỉ Ái hy vọng cả đời này cũng không thể gặp lại họ.

Nhưng mỗi khi bánh răng của vận mệnh xoay vầng, những chuyện không muốn xảy ra vẫn cứ xảy ra, những người không muốn gặp lại cũng phải gặp lại.

Chỉ là Tần Chỉ Ái không nghĩ lại có thể gặp họ sớm như vậy.

........

Tần Chỉ Ái có đôi chân thon dài, đi giày cao gót đẹp đẽ, âm thanh lúc bước đi dù có vang lên tiếng cộc cộc nhưng cũng rất dễ nghe.

Cô đi theo sau nhân viên kia, lúc đi qua sảnh lớn của khách sạn đã khiến không ít người chú ý.

Nhân viên nhận ra cô là ai, còn cười khen cô: “Thư ký Tần đi đến đâu là kinh diễm đến đó nha.”

Tần Chỉ Ái cong môi cười nhạt, vừa định khiêm tốn trả lời trong tầm mắt đã nhìn thấy hai người ngồi trong phòng nghỉ cách đó không xa.

Đưa lưng về phía cô là một người lớn tuổi, nhưng cô cũng có thể nhận ra, đó chính là người không ít lần cô đã lấy lòng khi còn đóng giả làm Lương Đậu Khấu, là Cố lão gia.

Người ở đối diện ông là một người phụ nữ quay mặt về phía cô, đeo mắt kính khẩu trang, tóc xoăn dài, váy ngắn, giày cao, áo khoác màu đỏ thẫm, dù là ở đâu đều mặc quần áo thời thượng tinh xảo, bàn tay nhỏ dài như ngọc đẹp đẽ tinh tế đang cầm một tách café.

Cho dù không thể nhìn thấy mặt nhưng khí chất này, Tần Chỉ Ái không thể nào quen thuộc hơn, bởi vì cô đã từng được Chu Tịnh huấn luyện để trở thành bản sao của cô ta, thần thái đặc trưng không thể thay đổi: Lương Đậu Khấu.

Bước chân của Tần Chỉ Ái chậm lại một chút, đi một chút liền không nghe tiếng bước chân của cô nữa.

Người nhân viên đi trước cô có thể nhận ra sự bất thường, liền quay đầu lại nhìn cô một chút, không lên tiếng, Tần Chỉ Ái liền thu lại tầm mắt, tiếp tục đi theo cô ấy, còn cười nhẹ, những lời vừa muốn nói lại thu về, bước chân không nhanh không chậm nhẹ nhàng bước qua.

Nhân viên dẫn Tần Chỉ Ái đến cách chỗ của Cố lão gia và Lương Đậu Khấu khoảng một mét thì dừng lại: “Thư ký Tần, chính là hai vị này đến tìm Cố tổng.”

Sau đó, nhân viên lại quay về phía Cố lão gia và Lương Đậu Khấu mở miệng giới thiệu: “Thật ngại quá, tôi cũng không tìm thấy Cố tổng, nhưng tôi có thể cho hai người gặp thư ký của ngài ấy.”

Có thể là do không thể liên lạc với Cố Dư Sinh, Cố lão gia hờn giận, sau khi nghe thấy nhân viên đó nói xong sắc mặt lại càng khó coi hơn, cũng không thèm để ý đến Tần Chỉ Ái.

Lương Đậu Khấu rũ mi mắt, giống như không nghe thấy những gì nhân viên kia nói vậy, vừa bưng một chén trà nóng vừa nói: “Ông, mời dùng trà.”

Cố lão gia dù không bớt giận nhưng cũng nhận lấy tách trà.

Nhân viên nói chuyện lại không được chú ý, có chút lúng túng, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui