Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Tần Chỉ Ái mới nghĩ tới hình như khá lâu rồi cô không khóc vì Cố Dư Sinh.

Hắn và cô không có bất kỳ quan hệ gì, trong tám tháng này, nửa đêm nằm mơ, cô nghĩ đến hắn, không biết vành mắt đã đỏ bao nhiêu lần, mỗi lần đều có thể nín nhịn lại.

Có lẽ là do cô đã đè nén quá lâu, Lương Đậu Khấu bỗng nhiên xuất hiện làm cho cô khóc, tâm tình hoàn toàn mất khống chế, vùi đầu trên giường, đầu ngón tay dùng sức cầm lấy chăn, không dè nén nữa mà khóc thành tiếng.

Lúc cô khóc đến cao trào nhất, điện thoại bên giường lại vang lên.

Cô thật sự không muốn bắt máy nhưng mà điện thoại cứ reo hết cuộc này đến cuộc khác, cô cầm lấy điện thoại di động, mắt đẫm lệ nhìn thấy hai chữ Tiểu Vương trên màn hình, cô mới quệt mũi một cái, mím môi điều chỉnh tâm tình của mình một hồi, mới trượt màn hình nhận điện thoại.

Tâm trạng của cô đặc biệt không tốt, không dám mở miệng nói chuyện.

Đợi được hai giây đồng hồ, Tiểu Vương liền vội vã mở miệng: “Thư ký Tần, bây giờ cô thông báo với các phó tổng giám đốc và các giám đốc quản lý từng chi nhánh đến phòng hội nghị ở lầu hai họp.

Bây giờ đi họp? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Tuy rằng đáy lòng nghi hoặc nhưng mà Tần Chỉ Ái sợ lên tiếng hỏi sẽ bị Tiểu Vương nghi ngờ nên chỉ nhẹ giọng: “Vâng” một tiếng, sau đó cúp máy, hít sâu vào một hơi, lầu bầu vài chữ gì đó nghe không rõ, đến khi âm thanh của mình nghe có vẻ bình thường rồi cô mới gọi điện thoại cho các phó tổng và các vị quản lý.

Sau khi thông báo xong cho tất cả mọi người, Tần Chỉ Ái đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt, sau đó ôm laptop đi đến thang máy, bấm xuống lầu hai.

Đẩy cửa phòng họp ra, Tần Chỉ Ái liếc mắt liền nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ngồi trước bàn hội nghị.

“Thư ký Tần.” Tiểu Vương chào hỏi cô, sau đó chỉ vào chỗ bên cạnh Cố Dư Sinh, ra hiệu cho cô ngồi bên đó.

Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: “Vâng.”

Lúc cô đi ngang qua người Cố Dư Sinh, đưa tay kéo ghế dựa ra thì Cố Dư Sinh đang gõ bàn phím ầm âm trên laptop nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Nhận ra được hắn đang nhìn mình, cô cũng nhìn hắn: “Cố tổng.”

Cố Dư Sinh gõ bàn phím chậm lại, không lên tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô trong chốc lát, mới thu lại tầm mắt, nhìn lại màn hình máy tính, hắn tiếp tục động tác gõ máy, nhưng lại trở nên hơi đứt quãng.

Vẫn chờ được đến khi Tần Chỉ Ái mở máy tính ra, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mắt cô làm sao vậy?”

Tiếng nói của hắn rất nhẹ, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Cô kinh ngạc một hồi quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.

Trên mặt người đàn ông kia không có biểu hiện gì quá lớn, hắn nhìn chằm chằm màn hình vi tính một chút, sau đó lại gõ mấy tiếng, lại lên tiếng: “Khóc?”

Thì ra hắn lại chú ý đến đôi mắt đỏ hồng của cô a... lông mi Tần Chỉ Ái run rẩy, nhỏ giọng trả lời: “Không, tôi vừa mới nhỏ mắt.”

Hắn “A” một tiếng, động tác gõ phím dừng lại.

Hắn không để ý đến những người đang lần lượt tiến vào chào mình mà nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ánh mắt hơi thất thần, qua khoảng một phút, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Vương, nói bằng giọng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: “Đi, dặn dò người phụ trách khách sạn phá hủy khóa cửa phòng đi.”

Lương Đậu Khấu không phải muốn ở phòng của hắn sao? Tốt lắm, vậy thì hắn phá hỏng ổ khóa, làm cho cô không thể ra được, ở trong đó cho đã! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui