Ngay sau đó bên tai liền truyền đến tiếng vang lẻng xẻng liên hồi, sau đó Tần Chỉ Ái cảm thấy cánh tay và trước ngực mình, toàn bộ đều bị
thấm ướt. Trên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhiệt độ của nước trà và cà phê rơi xuống tuy bớt nóng rất nhiều, nhưng vẫn mang theo nhiệt độ, khiến cho da thịt cảm thấy từng cơn đau.
Lúc Tần Chỉ Ái ngã xỉu, một chân bên bàn trà. Cả người đều đau, khiến cho trên trán cô toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Cô nhịn không được thở một hơi dài, còn chưa kịp thở xong, bên tai liền truyền đến tiếng la sợ hãi của Lương Đậu Khấu: “A!”
......
Gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh xong, vừa mới chuẩn bị quay trở lại phòng nước trà tiếp tục ăn cơm, thì Tiểu Vương đang lúc đi qua ban bí thư,
thì nghe thấy tiếng la sợ hãi, hắn chưa kịp nghĩ nhiều liền vọt tới
trước cửa văn phòng Cố Dư Sinh, đẩy cửa ra một cái, vội vàng lên tiếng:“Làm sao......”
Lời hắn còn chưa nói xong, Lương
Đậu Khấu nhảy lên từ trên sô pha, giọng điệu cao sợ hãi, như muốn hận
không thể cho cả mọi người trong công ty biết Tần Chỉ Ái phạm sai: “Tần
bí thư, cô muốn làm gì?”
Tiểu Vương nhíu nhíu mày, vội vàng đóng cửa lại, chậm rãi đi vào, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi“Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư”, thì Lương Đậu Khấu quay đầu nhìn
hắn, sau đó chỉ vào Tần Chỉ Ái đang chật vật gục trên bàn trà, kiện cáo: “Vương tài xế, cậu có biết vừa rồi có biết bao nhiêu nguy hiểm hay
không, cô ta bưng cà phê với nước trà nóng, bổ nhào về phía ông nội!”
Nói xong, lập tức Lương Đậu Khấu đi đến trước mặt Cố lão tiên sinh,
dáng vẻ quan tâm lo lắng: “Ông nội, ông có bị thương hay không?”
Vừa nói, cô vừa ở một bên kiểm tra Cố lão tiên sinh, nhìn thấy cổ tay
áo Cố lão tiên sinh có vết nước, mày đẹp liền nhíu lại, lên tiếng chất
vấn Tiểu Vương: “Vương tài xế, làm sao các anh tìm bí thư như thế này?
Chân tay vụng về! Cậu xem, quả thật đã làm ông nội bị bỏng rồi!”
Tiểu Vương nhìn thoáng qua theo chỗ Lương Đậu Khấu chỉ, cũng chỉ dính
một chút nước, tình trạng vốn không nghiêm trọng.
So
sánh với góc kia, hiện tại Tần Chỉ Ái cố gắng từ trên bàn trà đứng lên,
dường như vết thương càng them nghiêm trọng.
Cổ tay đỏ, đầu tóc rơi bù xù, trước ngực áo toàn bộ đều bị ướt, dính đầy lá trà và cà phê.
Hơn nữa từ tình huống đứng lên của cô, dường như chân cũng bị thương.
Tiểu Vương vừa mới không ở trong văn phòng, cho nên cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Gần đây Tần Chỉ Ái đi làm ở công ty, đều làm theo lời hắn, làm việc hết sức đáng tin cậy, lấy lúc bình thường mà nói thì sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy.
Cho dù hiện tại thật sự xảy ra vấn đề,
dưới đáy lòng Tiểu Vương vẫn hơi thiên vị cho Tần Chỉ Ái, hắn biết trình độ Cố lão tiên sinh dung túng Lương Đậu Khấu, cưng chiều không giới
hạn, nếu Lương Đậu Khấu thật sự so đo chuyện này, thì không đảm bảo là
Cố lão tiên sinh không thật sự khai trừ Tần Chỉ Ái khai trừ.
Hiện tại Cố tổng không ở đây, hắn cũng không có quyền lợi gì, không giữ được Tần Chỉ Ái.
Nghĩ đến đây, Tiểu Vương nhìn ra được, Lương Đậu Khấu muốn chuyện bé xé to, nhưng vẫn vội vàng nhận sai thay, trả lời: “Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư, thật sự có lỗi.”
”Vương tài xế, cậu có lỗi
gì chứ? Người làm sai không phải là cậu!” Lương Đậu Khấu cầm khăn tay,
săn sóc ôn nhu lau đi lau lại cổ tay áo vốn đã không còn một nửa vết
nước của Cố lão gia.
Ngụ ý là, đầu sỏ gây nên là Tần Chỉ Ái, người nên giải thích chính là cô.
…