Lương Đậu Khấu rủ lông mi, không nói chuyện, trên mi tâm hiện rõ, là tràn đầy ủy khuất.
Cố lão tiên sinh thấy dáng vẻ này của cô, rốt cuộc tức giận đứng dậy, nhẹ thở dài một hơi: "Tiểu Khấu, con có chuyện gì, con nói trực tiếp cho ông biết là có thể, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy, lăn qua lăn lại một vòng lớn?"
"Ông nội." Đáy mắt Lương Đậu Khấu hồng hồng, tiếng mở miệng, lại đáng thương tội nghiệp: "Con cũng không chắc chắn, cho nên hôm nay mới đề nghị để người tới bên này đi dạo một vòng, người xem, hành động cô ấy bưng nước đã không được, tốt nghiệp trường học cũng không phải tốt nhất, thành tích cũng không phải giỏi nhất, mà có thể trở thành thư ký..."
"Tốt, tốt." Cố lão tiên sinh nhẹ nhàng trấn an cô hai câu, ý bảo cô an tâm, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương: "Tiền lương của cô ta bao nhiều?"
Tiền lương Tần Chỉ Ái không thấp, hiện tại vào tình huống này, Tiểu Vương nào dám báo số thực, chỉ nói một nửa.
Tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng có thể chứng minh sự liên quan giữa thư ký này với Cố Dư Sinh, một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp, có thể đến làm thư ký cho Cố Dư Sinh, hiển nhiên là không bình thường.
Cố Gia thiếu Lương gia quá nhiều, Lương Đậu Khấu lại càng tôn trọng hiếu kính hắn.
Lương Đậu Khấu đại khái có thể gả cho người tốt hơn, sở dĩ như vậy, là vì cô ấy thích Cố Dư Sinh, nguyện vọng duy nhất của cô, hắn (ông nội Cố) thế nào cũng cần phải thay cô hoàn thành. Huống chi, người thiệt tình thích Cố Dư Sinh, mới có thể đối tốt với Cố Dư Sinh.
Lui một vạn bước mà nói, phụ nữ bên ngoài, ai cũng có mưu đồ riêng, Lương Đậu Khấu là người hắn hiểu rõ, hẳn sẽ không tạo ra nhiều gièm pha như mẫu thân của hắn.
Cố lão tiên sinh trầm tư vài giây, cũng không quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái, nhưng lại nói ra lời khiến cô không chịu nổi, liền mở miệng: "Vương tài xe, cậu đi liên hệ xuống bộ phận tài vụ, bảo bọn họ tổng kết nửa năm tiền lương cho Tần tiểu thư, rồi để Tần tiểu thư đi đi."
Tần Chỉ Ái mấp máy khóe môi, không nói chuyện, rốt cục cũng lên tiếng: "Tôi với Cố tổng không có quan hệ gì, tôi tới công ty này..."
"Tần tiểu thư, vừa mới rồi tôi không nói cho cô nghe." Cố lão tiên sinh gọn gàng dứt khoát ngắt lời Tần Chỉ Ái, sau đó nhìn về phía Tiểu Vương: "Vương tài xế, lời tôi vừa mới nói, còn cần nói lại một lần sao?"
Tiểu Vương lắc lắc đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, qua một lát, hắn mở miệng: "Cố lão tiên sinh, Tần tiểu thư là thư ký của Cố tổng, ngài muốn sa thải cô ấy, tôi nghĩ, vẫn nên để Cố tổng giải quyết."
"Vương tài xế, ý của cậu, là muốn để cho ông già ta, tự mình đi xuống bộ phận tài vụ một chuyến sao?" Giọng điệu Cố lão tiên sinh không nặng, nhưng lại mang theo sự quyết đoán.
Tiểu Vương cúi đầu: "Không dám."
"Không dám, vậy thì nghe theo!"
Tiểu Vương do dự một hồi, nhưng vẫn còn không dám chống đối Cố lão tiên sinh, thành thành thật thật đi đến trước bàn làm việc, ở trước mặt Cố lão gia, gọi điện thoại cho quản lý tài vụ.
Một thoáng chốc, quản lí tài vụ liền chạy đến, trong tay còn cầm một cái phong thư lớn, giao cho Tiểu Vương.
Tiểu Vương không trực tiếp đưa cho Tần Chỉ Ái, mà cầm đến trước mặt Cố lão tiên sinh.
Cố lão tiên sinh nhìn lướt qua phong thư, lại mở miệng: "Lấy giấy bút."
Tiểu Vương nhẹ thở dài một hơi, từ trên bàn làm việc của Cố Dư Sinh, cầm giấy bút.
Đưa cho Cố lão tiên sinh, Cố lão tiên sinh nhìn về phía Tần Chỉ Ái: "Tần tiểu thư, viết đơn từ chức đi."
Hắn như sợ Tần Chỉ Ái lại biện giải, không đợi Tần Chỉ Ái mở miệng, đã nói trước: "Tần tiểu thư, tự mình từ chức, có thể tốt hơn lúc bị công ty đuổi."