Thân thể của cô run lên một cái, kiễng mũi chân lên.
Hắn vờ như không nhận ra phản ứng nhỏ bé của cô, dời môi dọc theo gò má của cô, từ từ đến môi cô, lại hôn tập trung mà nồng nhiệt.
Hôn hôn, hắn lại hứng thú trở mình, ôm cô trên người mình, sau đó lại là một trận triền miên tiêu hồn thực cốt.
......
Hai lần liên tục làm Tần Chỉ Ái mệt muốn chết, vừa kết thúc, cô liền vùi vào lồng ngực của Cố Dư Sinh, ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được có một bàn tay cứ di chuyển khắp người cô, cô cho rằng đó là mơ, né tránh, thay đổi tư thế, nằm nhoài trên giường, kết quả lại thấy một thân thể quen thuộc đè trên lưng cô, cảm xúc quen thuộc như vậy mới làm cho tỉnh táo lại một chút, cô quay đầu, mới vừa liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, hắn đã không chịu đựng được nữa tiến vào trong cô.
.......
Lại kết thúc, Cố Dư Sinh vui sướng trong triền miên đến tận cùng, dựa vào rượu, lúc này hắn mới gác cằm lên vai cô, ôm eo cô, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Vừa rồi bị vây đến kiệt sức, Tần Chỉ Ái lúc này đã có thể nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim mạnh mẽ của hắn, lúc này lại không ngủ được.
Chuyện xảy ra đêm nay là từ từ hiện lên như một thước phim điện ảnh, từng hình ảnh lại xẹt lên trong đầu cô.
Cuối cùng, cô vẫn phạm phải sai lầm mà cô muốn né tránh nhất với hắn…
Hắn say như vậy, khi tỉnh lại sẽ cho rằng đây là một giấc mơ hoang phải không?
Tần Chỉ Ái ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Cố Dư Sinh, lẳng lặng nhìn một lúc lâu, sau đó hơi ngẩng đầu lên, môi nhẹ đụng một cái vào khóe môi của hắn.
Trong giấc ngủ dường như hắn vẫn cảm thấy được, khẽ hừ một tiếng, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi vội vàng dời môi.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà sáng đèn, cười một chút, nhẹ nhàng dời cánh tay của hắn ra khỏi eo mình, lặng lẽ bò xuống giường, nhịn đau, từ từ mặc quần áo rải rác trên sàn nhà.
Cô không nhanh chóng rời đi mà nhìn quanh phòng ngủ một hồi, xác định mình không còn để lại đồ vật gì khiến hắn có thể nghi ngờ là cô đã đến đây, sau đó mới đi tới bên giường sửa lại dra giường và chăn nệm ngổn ngang, sau đó mới quay đầu, đối mặt với khuôn mặt đang ngủ say của hắn.
Nhìn vài lần, cô liền dời tầm mắt, vừa nhìn điện thoại di động của mình vừa yên lặng rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Vừa ra khỏi nhà, lại một trận gió lạnh thổi đến khiên thân thể Tần Chỉ Ái co rúm một hồi, đứng ở cửa nhà mấy giây mới cất bước rời khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh.
......
Về đến nhà mới là năm giờ sáng.
Cách giờ đi làm còn bốn tiếng, cô mệt co quắp nằm trên giường cũng không đi tắm nổi, liền bò lên giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm qua khi tỉnh lại cô đã thấy mình sắp bệnh, hôm qua lại ở ngoài lạnh đứng sững sờ lâu như vậy, lúc Tần Chỉ Ái bị đồng hồ báo thức làm tỉnh dậy, cô đã cực kỳ khó chịu, nghẹt mũi, đau đầu muốn ngồi dậy nhưng một chút sức lực cũng không có, cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Vương xin nghỉ.
Sau khi nhận được tin hồi âm của Tiểu Vương xong, Tần Chỉ Ái mới gọi Hứa Ôn Noãn mới rời giường lấy cho cô hai viên thuốc cảm, uống xong lại nặng nề ngủ.
Một lần cảm lạnh này, Tần Chỉ Ái nằm trên giường ba ngày mới sống lại được.
Đợi đến buổi sáng ngày thứ tư, lúc cô đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, vừa đúng lúc đi qua hiệu thuốc, mới nhớ tới đêm đó cô và Cố Dư Sinh hoàn toàn không có biện pháp phòng tránh nào hết…