Đương nhiên hắn có thể thấy cô vào nhà, cũng thấy cô rạng sáng đã ra khỏi nhà hắn.
Thẳng thắn mà nói, hắn có chút vui khi cô im lặng không nói gì rời khỏi nhà hắn.
Nếu cô chưa đi, hôm sau tỉnh lại, cô và hắn gặp nhau, hắn không biết rốt cuộc mình phải xử lý đoạn tình cảm lúng túng này thế nào mới đúng.
Hắn biết rất rõ, hắn không thể ở bên cô, vì hắn rất yêu rất yêu Tiểu Phiền Toái.
Giống như lúc hắn đã nói với chiến hữu ở buổi tiệc, hắn sẽ không để mình yêu cô gái thứ hai, cho dù có gặp, cũng chỉ thêm hoài công.
Hắn và Tiểu Phiền Toái trải qua nhiều chuyện như vậy lúc hắn chết chìm, hắn muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, nhưng chỉ không muốn buông bỏ Tiểu Phiền Toái, khi hắn khó khăn nhất, là Tiểu Phiền Toái đã luôn cho hắn sự ấm áp.
Cho dù Tần Chỉ Ái bất ngờ tiến vào tim hắn khiến hắn không thể khống chế nhưng tình cảm của hắn dành cho Tiểu Phiền Toái vẫn là ghi lòng tạc dạ không thể dứt bỏ.
Đêm đó sau khi Tần Chỉ Ái rời đi, không đến tìm hắn, cũng giống như đêm đó cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn thừa nhận bản thân mình vô liêm sỉ, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn cũng mượn rượu giả ngu, cho rằng không nhớ mình đã ngủ với cô, bởi vì hắn không gánh nổi trách nhiệm này.
Đương nhiên hắn cũng cảm thấy hổ thẹn và tự trách.
Hắn có lỗi với Tiểu Phiền Toái, hắn cũng đã làm tổn thương Tần Chỉ Ái.
Chỉ mới đây thôi, hắn cũng không hiểu rõ được tại sao bản thân mình lại tham lam như vậy, đã yêu Tiểu Phiền Toái, còn thích Tần Chỉ Ái?
Nhưng hắn biết rõ, hắn không thể ở bên Tần Chỉ Ái.
Hắn không thể quên được Tiểu Phiền Toái, cũng không từ bỏ Tiểu Phiền Toái, nếu cứ tiếp tục phát triển mọi chuyện như vậy, hắn sẽ chỉ khiến Tần Chỉ Ái càng tổn thương nặng nề hơn.
Hắn phải nhanh chóng kết thúc đoạn tình cảm không nên có này một cách dứt khoác.
Dù sao, nếu cuối cùng cũng sẽ không có kết quả gì, cần gì dây dưa nữa.
Vì vậy, hắn mới có thể tuyệt tình dùng Tần Chỉ Ái để kích thích Lương Đậu Khấu.
Nếu cô thật sự là Tiểu Phiền Toái vậy là tốt nhất, nhưng nếu cô không phải,… Một khi yêu nhau, sẽ lại làm cho nhau đau khổ, cũng sẽ để lại những vết thương không thể xóa nhòa, thế nhưng vẫn lao vào.
Nếu như cô không phải, hắn nghĩ hắn sẽ chuyển việc khác cho cô, sẽ không chạm mặt trong công việc, từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Cố Dư Sinh từ từ nhắm mắt lại, đã nhìn một chỗ lâu như vậy, đôi mắt có chút cay.
Trong màu đen kịt kia, hắn nhìn lại tim mình cho rõ ràng.
Hắn có một loại tha thiết chờ mong, chờ mong Tần Chỉ Ái chính là Tiểu Phiền Toái, bởi vì đối với hắn mà nói, đó là kết cục tốt nhất.
Bằng không, hắn sợ hắn sẽ chỉ có thể phụ Tần Chỉ Ái...
-
Tần Chỉ Ái đi mua hạt dẻ về, Cố Dư Sinh đã ngủ thiếp đi.
Cô rón rén để hạt dẻ ở một bên tủ đầu giường, sau đó đứng bên giường, vô cùng nhẹ nhàng kéo lại chăn che kín vai của hắn.
Cô nhìn chằm chằm hắn ngủ say, liền chuyển mắt về phía bình truyền dịch.
Chất lỏng bên trong không còn lại bao nhiêu, cô không dám đi lung tung, sợ lát nữa truyền hết mà không tháo kim, máu sẽ chảy ngược lên.
Đứng khoảng 7, 8 phút, Tần Chỉ Ái cẩn thận từng ly từng tý nhẹ bước đi ra ngoài gọi y tá đến rút kim.
Cô đè bông gòn trên tat Cố Dư Sinh một chút, để máu không chảy ra, mới đi đến trước sofa ngồi xuống.
Cô một mình không có chuyện gì làm, nghĩ đến trong túi của mình có một quyển sách, liền móc ra ngồi yên đọc trên ghế salon.