Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Viết thư tốn thật nhiều thời gian, lúc này Tần Chỉ Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, cô nghĩ đến việc gọi y tá đưa thức ăn đến, liền hỏi: “Cố tổng, anh có muốn ăn chút gì không?”

Cố Dư Sinh hoàn hồn, trả lời: “Cái gì thanh đạm một chút.”

“Dạ.”

Lúc Tần Chỉ Ái bấm chuông gọi y tá, thấy Cố Dư Sinh muốn xuống giường, lại nhanh chóng nhẹ nhàng chạy qua, giúp hắn một chút.

Đợi đến khi Cố Dư Sinh vào nhà vệ sinh, cô mới gọi món ăn với y tá.

.....

Lúc Cố Dư Sinh từ nhà vệ sinh ra, thức ăn đã được dọn lên bàn.

Cô chờ hắn ngồi xuống, lập tức đưa ra đũa và chén.

Ăn xong buổi tối, Tần Chỉ Ái giúp Cố Dư Sinh đánh răng rửa mặt xong lại cho hắn uống thuốc, đưa hắn trở lại giường.


Buổi sáng Tiểu Vương đến có mang theo vài tài liệu, Cố Dư Sinh ngủ ban ngày khá lâu rồi, bây giờ không còn mệt nữa, nghỉ ngơi hai ngày, người cũng khỏe hơn nhiều rồi, an vị trên giường trước, sau đó mới mở tài liệu xem.

Tần Chỉ Ái không làm phiền Cố Dư Sinh, ngồi trên ghế salon cầm điện thoại yên tĩnh đọc tiểu thuyết.

Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, hai người họ lại chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Cố Dư Sinh xem tài liệu xong, đang muốn đổi tư thế ngồi, lại lơ đãng quét mắt qua Tần Chỉ Ái đang ngồi trên ghế salon.

Cô bé mặc một chiếc áo lông cổ thấp, tư thế cúi đầu xem điện thoại khiến cho chiếc cổ dài đẹp đẽ của cô hiện ra.

Cũng không biết cô xem cái gì, rất chăm chú, tập trung, lông mi của cô rất dài, khuôn mặt nhỏ nhỏ, da thịt nhẵn nhụi, dưới ánh đèn trong phòng bệnh lóa mắt xinh đẹp như búp bê sứ.

Hắn nhìn cô chằm chằm một chút, lại thu hồi tầm mắt, lại lật xem tài liệu lần nữa, nhưng hắn lại không thể tập trung, thỉnh thoảng lại ngắm cô hai lần.

Cho dù rất cố gắng để mình không bị cô ảnh hưởng, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy cô, hắn lại không thể chống lại sức hấp dẫn của cô.

Đầu ngón tay Cố Dư Sinh dùng sức cầm tập tài liệu, nhìn ra bầu trời đêm đen thùi ngoài cửa sổ quyết tâm lên tiếng: “Hôm nay làm thủ tục xuất viện cho tôi đi.”


Cố Dư Sinh bỗng nhiên mở miệng khiến Tần Chỉ Ái đang nhìn chằm chằm màn hình trố mắt sau đó mới phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu lên: “Vâng, Cố tổng, hôm sau làm.”

Cố Dư Sinh vừa liếc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ngữ khí nhàn nhạt: “Đã muộn rồi.”

Mặc dù hắn chỉ nói như vậy nhưng trong tai Tần Chỉ Ái vẫn nghe thành một câu đuổi khách.

Nếu không phải đột nhiên hắn đuổi cô đi, cô còn muốn gác đêm ở đây.

Có thể cô và hắn ngoại trừ quan hệ công việc, còn chưa đến mức độ thân thiết đến nỗi qua đêm chăm sóc hắn.

Hắn vì cô mà bị thuông, cứ đi như vậy, thật sự có chút không yên lòng, nhưng hắn đuổi cô, cô lại không thể không đi...

Tần Chỉ Ái dùng sức cầm điện thoại hai lần, sau đó nói: “Ôn Noãn cầm chìa khóa 11 giờ cậu ấy mới về, tôi không có chìa khóa vào nhà…”

Dừng một chút, Tần Chỉ Ái liếc nhìn màn hình điện thoại, mới chín giờ, sau đó lại mở miệng: “Tôi đã gọi xe rồi, mười giờ rưỡi sẽ có người đón tôi…”

Cô nói đến đây, Cố Dư Sinh cũng không bắt buộc cô phải lập tức rời đi, liền cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Tần Chỉ Ái thấy hắn yên lặng đồng ý rồi, liền tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Có thể hắn bỗng nhiên muốn cô đik, tâm tinh có hơi khó chịu, vốn đang đọc đến tình tiết hấp dẫn, nhưng giờ cô lại không đọc nổi nữa. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận