Hắn vốn cho rằng Tần Chỉ Ái chỉ là người bạn một thời gian ngắn của hắn, nhưng không ngờ hắn lại có thời gian 8 năm quen biết người bạn này.
Tám năm nay, trước khi hắn gặp Tiểu Phiền Toái, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu thương, nhưng lại làm bạn với cô 8 năm trời, còn là chủ động với viết thư cho cô...
Hắn và cô nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó,... A đúng rồi, suýt nữa hắn đã
quên, cô có một người đàn ông mà cô yêu thích nhiều năm, người đàn ông kia là ai?
Trong nháy mắt Cố Dư Sinh có chút vui mừng vì hắn đã không đứng ra nhận mình làS Quân.
Mọi người đều như vậy, trong lòng có chuyện gì thà nói cho một người xa lạ biết nhưng cũng không muốn người ở bên cạnh mình biết quá nhiều.
Dừng xe ở khách sạn, Cố Dư Sinh ném chìa khóa cho nhân viên lướt qua sảnh khách sạn, bấm nút thang máy, đi thẳng lên phòng mình.
Lấy thẻ phòng, mở cửa, Cố Dư Sinh nhanh chóng cởi Âu phục, ngồi trước bàn đọc sách, tìm giấy bút, liền viết thư hồi âm cho Tiểu A.
“Tiểu A, tôi không thể đến chỗ hẹn được, thành thật xin lỗi cô.”
“Bởi vì lúc đó nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, sáng sớm ngày Sơ Tam tôi đã phải rời khỏi Thượng Hải rồi.”
“Lần này đề nghị của tôi quá đột ngột, đến lúc hẹn lại gặp biến cố, cô cũng biết đó, trong bộ đội quân lệnh như núi không thể cãi lại được, mặc kệ thế nào, lần này đều là tôi sai, mong cô thứ lỗi.”
“Nếu như cô thật sự muốn gặp tôi, chúng ta có thể tìm một cơ hội khác, lại hẹn nhau, nhất định tôi sẽ không để tình hình như hôm nay tái diễn đâu.”
Lần trước vì vội vàng, tôi còn có nhiều chuyện chưa kịp nói, lúc tôi đi học, điểm môn văn cũng không cao cho lắm…”
Cố Dư Sinh viết rất nhiều, mãi đến cuối thư mới hời hợt viết một câu: “Lần trước cô hồi âm cho tôi nhắc đến việc cô đã gặp lại người mà cô thích…”
“Cô gặp người đó như thế nào? Là vô tình gặp sao? Bây giờ cô còn liên lạc với người đó không?”
“Những năm gần đây hầu như mỗi lần viết thư cô đều nhắc người đó, những điều cô nói có phải vì cô yêu người đó không?”
“Vì vậy, Tiểu A à, nói về chuyện si tình, tôi chỉ là cây si nhỏ so với cây si to là cô thôi.”
“Có điều, tôi cũng phải cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi cũng mong co có thể gặp người đàn ông mà mình yêu, hiểu nhau, gần nhau hơn.”
Viết tới đây, Cố Dư Sinh định ký tênS Quân, nhưng ngòi bút chần chừ một chút, hắn lại nói một câu: “ Tiểu A, tôi bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, người đàn ông mà cô thích là người như thế nào? Có thể nói cho tôi biết một chút không?”
......
Tần Chỉ Ái đến Bắc Kinh, đã là một giờ sáng.
Cô tìm Hứa Ôn Noãn trong một quán bar.
Lúc này Hứa Ôn Noãn đã say như chết, nằm nhoài trên bàn, không nhúc nhích. Có mấy người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng vẫn cố ý đánh thức cô vài lần.
Tần Chỉ Ái vội vàng bước đến, kéo Hứa Ôn Noãn lên.
Còn may, cô cũng chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nghe thấy âm thanh của Tần Chỉ Ái, liền dựa lên người Tần Chỉ Ái, theo cô ra khỏi quán bar.