Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Hắn buồn bực nhìn cô một chút, thấy cô không lên tiếng, liền nghĩ bình thường cô hay đưa chai nước cho Ngô Hạo nhờ hắn mở giúp, sau khi Ngô Hạo mở nắp chai nước ra lại đưa cho cô, nên hắn cũng nghĩ cô muốn nhờ hắn mở chai nước giúp, sau đó hắn cầm chai, mở nắp dễ như trở bàn tay, lại đưa lại cho cô, sau đó trong lòng còn cười khẽ một tiếng, cô bé này đang trêu ngươi hắn sao? Hắn và cô quen nhau sao? Lại nhờ hắn mở nắp chai cho cô?

Cô cầm chai trà xanh, đứng bên cạnh lại không đi.

Hắn nhíu nhíu mày, có chút buồn bực, hắn đã mở cho cô rồi, sao cô còn chưa chịu đi? Chờ hắn đút cô uống sao?

Chỉ tiếc, những câu nói kia còn chưa hỏi, hắn liền nhận được điện thoại nói cha hắn nửa đêm về nhà, kéo mẹ hắn xuống giường, đánh bà ngất đi, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu...

Lần hắn lưu ý Tần Chỉ Ái nhất chính là sinh nhật Ngô Hạo.

Ngày đó hắn đi cùng một nhóm người có quan hệ khá tốt, đến khu giải trí gần trường học đặt trước một phòng ăn lớn, ăn ăn uống uống rất ầm ĩ náo nhiệt.

Cô uống nửa chai bia, cả người có sức sống hơn bình thường một chút.

Trong sinh nhật Ngô Hạo, lúc kết thúc, cô và Hứa Ôn Noãn cùng song ca một bài tên là: “Một mực tìm một người.”

Lúc hát đến gần hết, Hứa Ôn Noãn hát: “Tôi một mực tìm một người, dù là mù quáng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có tình yêu thật sự mới có thể hiểu, cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm” lúc hát mấy chữ này, Hứa Ôn Noãn quay về phía Ngô Hạo nháy mắt một cái, còn giơ ngón trỏ lên với Ngô Hạo.

Tần Chỉ Ái rũ mắt đứng bên cạnh Hứa Ôn Noãn, có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều, nâng micro, thâm tình chân thành kết: “Một mực tìm một người, để tin rằng hạnh phúc là có thật, còn có cái gì có thể khiến người khác quý trọng hơn, bên em có anh thì đó chính là hạnh phúc.”

Hát xong câu này, Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn đi vòng qua bàn, định đi ra cửa.

Lúc đi ngang qua hắn, sức Hứa Ôn Noãn đẩy Tần Chỉ Ái hơi mạnh, Tần Chỉ Ái đứng không vững vấp một cái, cả người đều ngã lên người hắn.

Hứa Ôn Noãn phản ứng rất nhanh, liền hét một cái: “Tiểu Ái, cậu không sao chứ?” liền kéo cô ra khỏi người hắn.

Cô ở trên người hắn mấy giây, chỉ mấy giây ngắn ngủi, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng tay của cô đã đụng phải “lão nhị” của hắn.

Lúc đó hình như họ đến nhà vệ sinh gấp, cũng không để ý mình đụng trúng ai, cũng không biết bản thân đụng trúng chỗ nào của đàn ông, cũng chẳng có chút lúng túng nào, còn cười với Hứa Ôn Noãn mà đi ra ngoài.

Chỉ còn lại hắn ngồi như vừa mới bị điện giật, cả người căng thẳng rối tinh rối mù.

Trong khi giãy chết, hắn còn có phản ứng… hơn nữa, phản ứng bừng bừng kia như vậy còn chưa giảm xuống, hại hắn phải đến nhà vệ sinh sững sờ nửa giờ.

Loại cảm giác đè nén đó, luôn khiến hắn có cảm giác bản thân hắn bị bỡn cợt rồi.

Sau khi cô và Hứa Ôn Noãn trở lại phòng, hắn liền bắt đầu liếc nhìn cô nhiều lần.

Nói thật, mẹ hắn chính là một người đẹp, hắn từ nhỏ chẳng bao giờ để ý đến những cô gái xung quanh, bởi vì không ai đẹp như mẹ hắn, nhưng đêm đó hắn lại nhìn cô lâu như vậy, nhìn không chán, càng nhìn lại càng thuận mắt.

Sau khi sinh nhật của Ngô Hạo kết thúc, hắn đưa Ngô Hạo đã say rối tinh rối mù về nhà, trong đống quà của Ngô Hạo, tìm món quà Tần Chỉ Ái tặng cho hắn, sau đó đến cửa hàng quà lưu niệm còn chưa đóng cửa mua một cái y như vậy, đánh tráo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui