Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Xa đến nỗi trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí có thể nghe được nhịp thở của chính mình.

Không biết hắn ở trong xe mờ mịt phát ngốc như vậy bao lâu, bên tai Cố Dư Sinh lại có tiếng chuông điện thoại chói tai.

Hắn không lập tức lấy điện thoại di động mà cúi đầu liếc mắt nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình, là điện thoại của nhà cũ Cố gia gọi tối, tám phần là ông nội gọi tới, muốn thuyết phục hắn, không muốn làm sáng tỏ chuyện scandal của hắn và Lương Đậu Khấu.

Cố Dư Sinh chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với ông, tùy ý đến điện thoại reo.

Ngược lại không bao lâu sau, chuông điện thoại biến thành tin nhắn: “Cố thiếu gia, Cố lão gia ngất xỉu rồi.”

Kèm theo bức ảnh sắc mặt ông trắng bệch, nhắm mắt nằm trên giường.

Cố Dư Sinh không mở hình lớn ra xem chỉ quan sát rất kỹ, điện thoại lại có cuộc gọi đến của má Trương, hắn chần chừ một chút, mới bắt máy.

“Thiếu gia, Cố lão gia vừa ngất xỉu, tôi gọi xe cấp cứu rồi, tôi nghe nhịp tim của ông, không ổn rồi…”


“Thiếu gia, từ đầu năm ngoái đến nay sau khi cậu đến Thượng Hải sức khỏe của Cố lão gia đã không tốt, tai nạn dù được Lương tiểu thư cứu nhưng vẫn có chút tổn thương, Cố lão gia chỉ là không nói cho cậu biết thôi…”

“Hôm nay Cố lão gia tức giận không ăn cơm liền vào phòng nghỉ ngơi, tôi cho là ông ngủ thôi, không ngờ vừa làm xong cơm tối lên gọi ông, ông đã bất tỉnh nhân sự rồi,….”

Má Trương trong điện thoại nói rất nhiều, Cố Dư Sinh chỉ nghe mấy chữ ‘bất tỉnh nhân sự’ là rõ nhất, đầu ngón tay cầm điện thoại của hắn bổng nhiên dùng sức, âm thanh khô khốc hỏi lại: “Bệnh viện nào?”

Cố Dư Sinh cúp máy, muốn khởi động xe mới phát hiện chân của mình mềm ra không còn chút sức lực nào.

Hắn thở không ra hơi nằm nhoài trên tay lái, không biết sao trong đầu lại hiện ra hình ảnh năm năm trước hắn nhận được điện thoại báo ba mẹ hắn qua đời.

Bức ảnh má Trương gửi hầu như là giống nhau như đúc.

Tim hắn giống như bị một thứ gì đó đâm vào vậy, hắn lại sợ.


Hắn cầm tay lái mà cực kỳ run, hắn thử nhiều lần nhưng không thể nào khởi động xe nổi, ngẩng đầu lên, nhìn qua kính chắn gió thấy nhà của Tần Chỉ Ái ở xa xa, không biết làm sao, mấy ngày nay hắn vẫn không thể khống chế được chính bản thân mình mà muốn nhìn thấy cô, nhưng lại không dám quấy rầy cô.

Dù chỉ nghe giọng nói của cô một chút, hắn cũng sẽ an lòng hơn rất nhiều.

Cố Dư Sinh run rẩy, đầu ngón tay cầm điện thoại di động lên, tìm số của Tần Chỉ Ái, gọi cho cô.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Tiếp tục gọi, lại là câu nói đó.

Cố Dư Sinh vội vàng xuống xe, chạy về phía nhà của Tần Chỉ Ái.

Mấy cái thang máy đều kẹt cứng, hắn chờ một chút, cũng không thấy thang máy xuống nổi, liền mở cửa lối thoát hiểm, chạy lên lầu.

Đến khi hắn đứng trước cửa nhà Tần Chỉ Ái, hắn đã mệt đến nỗi thở hồng hộc, dùng hết sức mới bấm chuông cửa được.

Không ai mở cửa.

Cố Dư Sinh đưa tay ra, đập cửa “Rầm rầm rầm”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận