Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

“Cố lão gia nợ nhà họ Lương hai mạng, Tiểu Khấu lại yêu Anh Sinh, Lương lạo gia từ mình đến bàn chuyện kết thân với, Cố lão gia sao còn có thể từ chối?”

“Em biết lúc Lương gia đến tìm Cố gia đã nói một điều rất đúng gì không?”

“Nói, lão Cố, tôi đây cả đời chưa từng cầu xin ông điều gì, cổ phần của Cố thị ông lấy để xin lỗi cũng không cần, chỉ xin ông một chuyện, tôi có một đứa cháu gái rất yêu thích Dư Sinh…”

“Em nói xem, Lương lão gia đã nói những lời này, tất nhiên là Cố lão gia phải đồng ý a…”

“Ôi, nhưng sao bỗng nhiên anh lại nói với em những chuyện này trời.”

“Tiểu Ái, em coi như chưa từng nghe thấy anh nói gì đi, Anh Sinh không thích anh nói chuyện của anh ấy cho người khác nghe đâu.”

“Tại vì hôm nay đến bệnh viện nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh ấy, anh mới khó chịu thôi…”

“Tiểu Ái?” Lục Bán Thành thấy Tần Chỉ Ái thất thần, lại gọi cô.


Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cười cười với Lục Bán Thành: “Em cảm thấy những chuyện anh nói giống như là kể chuyện buồn á…”

Lục Bán Thành cũng cười cười, không nói nữa, có thể là vừa rồi nói quá nhiều, lúc này hắn lại cảm thấy không miệng, rầm rầm uống hai ly nước trà lạnh lớn.

Tần Chỉ Ái chuyển đề tài, vừa ăn vừa tán gẫu.

Trên đường, Lục Bán Thành còn hỏi Tần Chỉ Ái, Hứa Ôn Noãn có liên lạc với cô không.

Tần Chỉ Ái không che giấu, nói Lục Bán Thành biết xế chiều hôm nay cô ấy có gọi điện thoại về, nghe giọng có vẻ là tâm tình đã tốt lên nhiều.

Lục Bán Thành “A” một tiếng, mặt mày cũng hớn hở hơn nhiều, lại bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, lại hỏi Tần Chỉ Ái: “Phụ nữ các em, nếu như gặp phải người đàn ông lăn nhăn ở ngoài, đều sẽ chọn tha thứ sao?”

“Cái này cũng không phải là tất cả ai cũng đều như vậy ạ, nhưng đại đa số đều sẽ chọn cách tha thứ, có điều… cũng có vài người có bệnh thích sạch sẽ, có thể sẽ không thể chấp nhận được, không thể tha thứ được… anh cũng biết đó, hai người ở chung với nhau một thời gian dài như vậy, đồng cam cộng khổ bao lâu, tình yêu sâu đậm đến tận xương tủy sao có thể nói chia tay là tách ra ngay được…”

Nghe thấy câu này xong, ý cười trên mặt Lục Bán Thành từ từ tiêu tan.


Cố Dư Sinh nói xong, hắn mới “à” một tiếng.

Tần Chỉ Ái có tâm sự của chính mình, không nói nữa.

Trên bàn ăn yên tĩnh một lúc lâu.

Mãi đến khi Lục Bán Thành gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, Tần Chỉ Ái mới nhìn chằm chằm Lục Bán Thành hỏi một câu: “Anh, nếu như giữa tình yêu và tình thân phải chọn một trong hai, anh sẽ chọn cái nào?”

“Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?”

“Không có gì, em vừa nghe anh nói đến chuyện của Cố tổng cho nên em thuận miệng hỏi thôi.”

Lục Bán Thành trầm tư một lúc lâu, mới nói: “chuyện không phải của anh nên anh cũng không biết nên chọn bên nào nhưng nếu thật sự phải lựa chọn, anh nghĩ mình sẽ chọn tình thân.”

“Đúng vậy, tình thân…” Tần Chỉ Ái cảm thấy đúng, gật đầu, qua một lát, lại nói rất nhỏ: “Em sẽ để anh ấy lựa chọn tình thân.”

“Hả? Em nói cái gì?”

“Không có gì ạ.” Tần Chỉ Ái cười với Lục Bán Thành, lắc đầu: “Anh Bán Thành, cảm ơn anh tối nay đã mời em ăn cơm!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận