Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Cố Dư Sinh lại trầm mặc, những câu từ trong lời bài hát kia lại luẩn quẩn trong đầu hắn một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện: “Mấy năm qua, nước ngoài không an toàn bằng trong nước, một cô gái như em tốt nhất buổi tối đừng ra ngoài.”

“Ừm.” Tần Chỉ Ái ngước mắt, cười yếu ớt với Cố Dư Sinh: “Em biết rồi.”

“Lúc trước Bán Thành ở nước ngoài khá lâu, quen biết không ít người, em liên lạc với cậu ấy nhiều một chút, nếu như gặp khó khăn gì thì cũng có thể nhờ cậu ấy giải quyết, hoặc là tìm người thân giúp.”

“Vâng.”

Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, không nói nữa.

Không biết sao, trong đầu hắn chợt nhớ tới lúc trước Tiểu Phiền Toái đứng ở quãng trường hát bài ‘Đích’ cho hắn nghe.

Khi đó có rất nhiều chuyện hắn không biết, lúc này khi mọi chuyện quá rõ ràng, trong lòng hắn mới hiểu.

Cho đến hôm nay, hắn mới hiểu đêm đó Tiểu Phiền Toái đã nói nhiều với hắn như vậy, dặn hắn đừng hút nhiều thuốc, đừng uống nhiều rượu, bây giờ hắn cũng như vậy, dặn dò cô vài chuyện.


Chẳng trách đêm đó, hắn nói, thời gian sau này còn dài, cô lại nhón chân lên, chủ động hôn lên môi hắn, không để hắn nói tiếp nữa.

Vì cô và hắn lúc đó, chỉ có thể là khúc ly biệt, không có tương lai.

Vì vậy, hắn giờ khắc này cũng cảm thấy đau lòng, chính là vì đêm đó hắn không hiểu được cảm nhận của cô, đêm đó khi về nhà, cô lại sầu não uất ức như vậy...

Cố Dư Sinh gạt tàn thuốc ra ngoài, dập thuốc, hỏi: “Đi rồi về chứ?”

“Sẽ về ạ…” Tần Chỉ Ái chần chừ một chút, còn nói: “…Có điều, có thể em sẽ không về Bắc Kinh rồi.”

Trong bụng của cô có con của hắn, nếu ở cùng một thành phố, kiểu gì mà chẳng gặp nhau, lúc đó lại dây dưa không rõ lần nữa… trước khi cô quyết định xuất ngoại, đã quyết định không về nước sẽ không ở lại Bắc Kinh rồi.

Cố Dư Sinh lơ đãng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, sau một lúc mới chậm chạp mở miệng: “Có dự định đi đâu chưa?”

“Chưa ạ… Còn sớm…”


“Cũng đúng…” Cố Dư Sinh nghĩ một chút, lại nói: “Lúc về sợ là tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên lo chuyện chung thân đại sự đi.”

Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh nói chung thân đại sự là chuyện hết hôn sinh con, cô thấy cũng đúng, gật gật đầu, cười nói: “Đúng là phải tính rồi ạ.”

Cố Dư Sinh hà miệng, cổ họng như bị cái gì chặn lại, không nói nổi nữa.

Tần Chỉ Ái cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè ép, nặng trình trịch, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đến không thể tin được của Cố Dư Sinh, lẳng lặng nhìn một lúc lâu, kéo môi cười, sau đó lại nói: “Cũng không còn sớm nữa, em cũng phải về đây, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Cố Dư Sinh không giữ cô lại. “Được” một tiếng, liền đứng lên, đi tính tiền.

Bước chân của hắn có chút loạn, trên đường đi không cẩn thận va phải một chiếc ghế dựa, va phải đầu gối đau đớn, nhưng hắn lại giống như không có cảm giác vậy.

Ra khỏi quán café, đứng dưới ngọn đèn đường, Cố Dư Sinh mới nói: “Tần Chỉ Ái, tạm biệt.”

Tần Chỉ Ái gật gật đầu, chưa nói gì, đã vẫy tay gọi taxi.

Hắn và cô quanh quẩn hơn 10 năm, lần này thật sự không gặp lại rồi.

Hắn và cô tan rồi lại hợp 10 năm, cuối cùng cũng không có kết quả gì rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận