Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Trong đó có một nơi, là khách sạn Bốn mùa mà Tần Chỉ Ái đã đến.

Cố Dư Sinh đặt phòng dài hạn ở phòng cao nhất trong khách sạn, cúp máy, Tần Chỉ Ái liền gọi lại cho Cố Dư Sinh, vẫn không ai bắt máy, cô đi tìm thêm vài chỗ mà Lục Bán Thành kể, nhưng vẫn không gặp, Tần Chỉ Ái nhíu mày, lúc muốn gọi điện thoại lại cho Cố Dư Sinh, cô bỗng nhiên nghĩ đến nghĩa trang.

Hắn có thể đến đó hay không? Hay là ông bệnh, nhất thời hắn sẽ nghĩ đến người thân?

Tần Chỉ Ái càng nghĩ càng cảm thấy có thể, liền lên taxi, chạy ra nghĩa trang ở vùng ngoại thành.

Vẫn là kết quả đó, Cố Dư Sinh không có ở đây.

Vùng ngoại thành không giống trong thành, cô đi đến nhưng nơi xung quanh một hồi, Tần Chỉ Ái liền vào nội thành, chạy vòng vòng cũng đã là gần hai giờ chiều.

Không biết có phải có quá cấp thiết muốn nhìn thấy Cố Dư Sinh hay không, lại không gặp được hắn, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, thấp thỏm bất an.

Thai nhi trong bụng cô cũng chỉ mới lớn bằng một hạt đậu, nhưng cô đã cảm thấy nó cũng có chút nóng lòng.


Cô giơ tay lên, che bụng dưới, đáy lòng lại càng sợ hãi, thậm chí tâm tình lại nóng nảy.

Có xe taxi, cô lên xe, lúc đến giao lộ, Tần Chỉ Ái liền nghĩ đến hai nơi, vội nói cho tài xế lái xe biết.

Một chỗ là lúc trước khi khi cô còn đóng vai Lương Đậu Khấu đã đi trên lối dành riêng cho người đi bộ.

Một chỗ là cửa hàng tiện lợi lúc cô chơi trò viết tiền lên chữ với Cố Dư Sinh.

Vẫn không tìm thấy người.

Cố Dư Sinh đều không ở hai nơi này.

Đầu mùa xuân, khí trời còn man mát, Tần Chỉ Ái có thể cảm nhận được lưng cô đã đổ đầy mồ hồi.


Bàn tay cô cầm điện thoại cũng toàn mồ hôi.

Cô không ngừng gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, không biết đã gọi bao nhiêu lần, hắn cũng không bắt máy.

Loại cảm giác tìm người nhưng không tìm được này… thật sự quá dằn vặt…

Hô hấp của cô trở nên bất ổn, có một dự cảm không tốt nổi lên.

Hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tần Chỉ Ái không biết tại sao trong đầu mình lại có những ý niệm như vậy, đầu ngón tay cô run lên, điện thoại di động rơi đùng xuống đất.

Màn hình bị bể một góc, cô nhặt lên, lại gọi cho Lục Bán Thành lần nữa: “Anh Bán Thành, em đã tìm rất nhiều nơi rồi cũng không thể nhìn thấy Cố Dư Sinh, anh nghĩ một chút xem còn có chỗ nào anh ấy có thể đi nữa không?”

“Những nơi ngày thường Anh Sinh thích đi cũng không nhiều, một người sao có thể tìm hoài không ra chứ?” Lục Bán Thành nói nhỏ lẩm bẩm, lại suy nghĩ.

Tần Chỉ Ái run tay đầu óc của cô xoay chuyển nhanh đến nỗi tốc độ tim của cô cũng đập nhanh theo.

Lúc tim cô sắp nhảy ra khỏi cuống họng, cô chợt nhớ đến lúc cô còn làm việc ở Hối thị, vì Cố Dư Sinh gặp chiến hữu mà cô lo lắng sau đó lái xe đi theo hắn, thấy hắn đến hồ nguyện ước,… mà tối hôm qua, lúc Lục Bán Thành nói chuyện với cô, cũng có đề cập đến hồ nguyện ước…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận