Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Nói gì? Còn có thể nói gì? Hay là hỏi hắn những tin tức trên internet kia là thật hay giả? Hoặc là chúc hắn hạnh phúc sống với Lương Đậu Khấu, trăm năm hảo hợp?

Bất kể là hỏi hay chúc phúc, người đau thương đầy rẫy không phải vẫn chính là cô sao?

Tần Chỉ Ái rũ mi mắt, che lại ánh mắt ảm đạm, không nói gì.

Cố Dư Sinh chờ một chút, thấy cô còn chưa hỏi gì, lại mở miệng: “Nếu không có gì để nói, anh đi đây.”

Lần này Tần Chỉ Ái “Ừ” đúng một tiếng.

Cố Dư Sinh còn chưa nói tạm biệt, lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn sờ hộp thuốc lá trong túi, lấy một điếu, ngậm vào miệng, lúc cầm bật lửa chuẩn bị châm lửa lại nói lần nữa: “Anh đi thật đó.”

Tần Chỉ Ái gật gù, không hề nói gì.

Cố Dư Sinh châm lửa, hút một hơi thuốc, lúc này mới bước chân đi.

Khi hắn đi ngang qua người cô, vẫn có một giọt nước mắt cô không thể nào khống chế được rơi xuống, lăn trúng ngón tay của cô.

Cô không dám lộn xộn, sợ mình không thể khống chế được mà giữ hắn lại.

Cô cúi đầu, đứng ở đó một lúc lâu, lâu đến nỗi bên tai của cô cũng chỉ còn lại tiếng mưa gió thét gào, cô mới giơ tay lên lau lau nước trên mặt, nhìn về phía nhà mình, từ từ xoay người, ngẩng đầu lên, không có bước đi mà nhìn xa xa.

Cô vốn cho rằng Cố Dư Sinh đã rời đi, nhưng hắn lại lẳng lặng đứng dựa vào cột đình mà hút thuốc.

Phía sau hắn tối om, còn có những hạt mưa bụi không ngừng rơi xuống.

Không phải hắn đi rồi sao?

Ánh mắt hồng hồng của Tần Chỉ Ái có chút kinh ngạc.

Đã sớm biết cô sẽ xoay người, Cố Dư Sinh cho Tần Chỉ Ái một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, sau đó mới hạ thuốc trên môi xuống, lặng lặng dựa vào cây cột, nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu Ái, lần thứ nhất anh nói đi, anh không muốn đi, lần thứ hai anh nói đi, là anh muốn em giữ anh lại.”

Tần Chỉ Ái cảm giác được trái tim mình như bị bóp lấy, đầu tiên là ngừng một nhịp, sau đó là giãy dụa khỏi bàn tay kia mà đập thật nhanh.

Trong đình, lại không có tiếng nói nào.

Cố Dư Sinh lại đưa thuốc lên miệng hút, sau khi nhả khói, hắn lại hỏi một lần nữa: “Tiểu Ái, em thật sự không có gì muốn hỏi anh hoặc là muốn nói với anh sao?”

Lúc này, Tần Chỉ Ái đã hiểu ý của Cố Dư Sinh, hắn thật sự muốn cô hỏi xem hắn có thật sự kết hôn với Lương Đậu Khấu không…

Cũng không phải cô không muốn hỏi, cũng không phải cô sợ tin tức này là thật… nguyên nhân sâu xa hơn là cô sợ hắn vì cô mà làm tổn thương Cố lão gia.

Cố Dư Sinh biết trong lòng cô đang nghĩ gì, hắn khẽ thở dài một hơi giống như bất đắc dĩ hỏi: “Cô bé ngốc, em đều nghĩ cho anh, chẳng lẽ không suy nghĩ cho chính mình chút nào sao?”

Chỉ một câu nói đơn giản, liền khiến ánh mắt của Tần Chỉ Ái trở nên đỏ lên.

“Đều tự làm khổ chính mình, em có biết em làm vậy anh sẽ đau lòng lắm không?” Cố Dư Sinh dập thuốc, đứng lên, đi đến gần Tần Chỉ Ái, còn cách cô một mét thì dừng lại, nhìn đôi mắt ngập nước của cô, nhìn trong chốc lát, lại hỏi: “Em còn yêu anh không?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui