Lúc dùng cơm xong, hai người đi dạo mệt rồi cũng đã là bốn giờ chiều.
Cố Dư Sinh vốn định đưa Tần Chỉ Ái về nhà nhưng Tần Chỉ Ái lại cứ cầm hình siêu âm nhìn tới nhìn lui, cô như đột nhiên nhớ đến cái gì liền quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, mở miệng: “Dư Sinh, chúng ta đến chỗ ông đi.”
Cố Dư Sinh nghĩ đến tình hình mấy ngày trước đến nhà cũ, sắc mặt lại trở nên không vui, mím môi không nói gì.
“Chúng ta đưa hình của Đậu Phộng Nhỏ cho ông coi, sau khi nhìn thấy biết đâu thái độ của ông có thể tốt hơn một chút…” Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh chẳng bị thuyết phục, ngoẹo cổ, lại nói: “…Mặt em vốn đã dày rồi, có dày thêm chút nữa cũng không sao!”
Nói xong, Tần Chỉ Ái còn giơ tay lên, chọt chọt lên gò má của mình.
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, còn cười tươi roi rói, nên mặt hắn cũng có một vệt cười dịu dàng, hắn xoa xoa đầu Tần Chỉ Ái, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn lái xe đến nhà cũ.
.......
Lúc xe vào trong viện của nhà cũ, Lương Đậu Khấu đang đi tản bộ với Cố lão gia, nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không biết Lương Đậu Khấu nói gì, Cố lão gia chống gậy vừa từ từ đi vừa cười không ngậm được mồm.
Hai người nghe được tiếng xe thì quay đầu lại nhìn xe của Cố Dư Sinh. Nhìn qua kính chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy được Tần Chỉ Ái trong xe, nụ cười liền biến mất, nghiêng đầu nói gì đó với Lương Đậu Khấu hai lần, sau đó Lương Đậu Khấu đỡ ông vào nhà.
Lúc Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh vào nhà, Cố lão gia và Lương Đậu Khấu đang ngồi trên ghế salon coi tv, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu với nhau.
Cố Dư Sinh biết Lương Đậu Khấu đang nhìn mình và Tần Chỉ Ái, nhưng sau khi vào nhà, hắn không nói gì liền ngồi xổm xuống giúp Tần Chỉ Ái thay giày, sau đó lại đưa dép lê cho cô mang, mới kéo tay cô vào nhà.
Hắn mở miệng gọi “Ông nội.” Cố lão gia cũng liếc hắn một cái, “ừ” một tiếng.
Sau đó Tần Chỉ Ái cũng gọi theo: “Ông nội.” cũng giống như ba lần trước, Cố lão gia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố Dư Sinh đỡ Tần Chỉ Ái ngồi xuống, còn cầm gối dựa chu đáo đệm phía sau Tần Chỉ Ái.
Bên cạnh còn có Cố lão gia và Lương Đậu Khấu đang nói chuyện, hắn lại làm như không để ý, chỉ cất cao giọng hỏi: “Như vậy có thoải mái không?”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại cầm một cái gối dựa khác: “Vậy được không? Như vậy có thể thoải mái hơn một chút?”
Lương Đậu Khấu đang nói chuyện với Cố lão gia, nhưng đã không còn trôi chảy như lúc nãy nữa rồi.
Đến khi Lương Đậu Khấu câm miệng không nói nữa, Cố Dư Sinh mới mở miệng: “Ông, hôm nay con đã dẫn Tiểu Ái đi khám thai rồi.”
Cố lão gia nhìn thẳng tv, không có chút ý định muốn nghe tiếp nào.
Cố Dư Sinh lấy hình siêu âm từ trong túi của Tần Chỉ Ái ra, đưa cho Cố lão gia: “Ông, đây là hình ảnh hiện tại của thai nhi, bác sĩ nói…”
Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, Cố lão gia đã quay qua Lương Đậu Khấu, lại chỉ vào tv hỏi: “Tiểu Khấu, chuyện này tiếp theo sẽ như thế nào?”
Sắc mặt của Cố Dư Sinh âm trầm hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái sợ hắn nổi giận, chỉ yên lặng cầm tay hắn.