Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

“Con cũng đừng quá áy náy, Cố lão gia cũng không nghĩ đây là lỗi của con đâu!”

“Được rồi cũng không sao mà, Tiểu Khấu đừng khóc nữa, bánh gato đến rồi, chúng ta mau qua cắt bánh gato đi.”

Mãi đến khi thấy nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh gato cao hơn một mét vào, mọi người mới ngừng dỗ dành Lương Đậu Khấu, ôm lấy Cố lão gia cắt bánh gato.

Mọi người cũng mới ăn xong, không đói, nhưng vẫn ăn một ít bánh gato.

Thời gian còn sớm, mọi người tụ tập trong phòng, đàn ông bàn chuyện của đàn ông, phụ nữ nghĩ đến chuyện phải lo của phụ nữ.

Qua khoảng 20 phút, Lương Đậu Khấu đi đến chỗ Cố lão gia nói gì đó trước mặt Lương lão gia, không biết nói vài câu gì, sau đó đứng dậy rời đi.

Cô bước chân ra ngoài, Tiểu Vương ngồi cạnh Lục Bán Thành xem hắn chơi game cũng giả vờ đi vệ sinh mà ra khỏi phòng.

Trong chốc lát, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên một tiếng.


Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi đến.

Cố Dư Sinh không trả lời tin nhắn của Tiểu Vương mà nhìn đến Lục Bán Thành, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lục Bán Thành khẽ gật đầu, sau đó bấm điện thoại mấy lần.

Trong phòng, bầu không khí rất hòa hợp và thoải mái.

Qua mấy phút, Lục Bán Thành xem điện thoại mệt, giả vờ giơ tay lên xoa xoa cái cổ, sau đó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầm mắt liền ổn định lại: “Mọi người nhìn kìa!”

Giọng của Lục Bán Thành không cao nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe rõ.

Mọi người còn nói chuyện nhưng tầm mắt lại dời đến ngoài cửa sổ theo tiếng của hắn.

Một kinh khí cầu lớn rực rỡ sắc màu từ từ bay lên, bên dưới kinh khí cầu còn có một bức hoành phi vì tốc độ bay khá nhanh nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ “Cố lão gia…”

“Đây là quà bất ngờ của ai dành tặng cho Cố lão gia đây?”


“Bay cao lên rồi!” có người mở cửa sổ thò đầu ra, liếc mắt một cái: “…Dưới kinh khí cầu này có dây buộc, chắc là ở lầu 17.”

“Trên hoành phi viết gì vậy?”

“Sao thấy được a, hay là chúng ta đi xem một chút!”

Một nhóm người này đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nghe lời đề nghị như vậy liền đồng loạt đứng lên, vây quanh Cố lão gia và Lương lão gia lên lầu.

Từ thang máy đi ra, nhìn qua hành lang dài, có thể dễ dàng nhìn thấy kinh khí cầu ở phần cuối cửa sổ.

Hành lang trải thảm dày, đi lên không có chút âm thanh nào.

Lúc đi sắp hết hành lang, trong phòng tay trái có một gian phòng không đóng cửa, bên trong lại có tiếng ném đồ vật ầm ầm.

Trong đám người có không ít phụ nữ, khó tránh khỏi hiếu kỳ lúc đi ngang qua sẽ chậm lại hoặc dừng bước một chút, liếc nhìn vào khe cửa không đóng, nhìn những thứ bị đập phá.

“Là vợ chồng cãi nhau sao?” một người họ hàng của Cố gia đi sau Cố lão gia tò mò lẩm bẩm một câu.

“Có lẽ là như vậy…” người kia vừa mới trả lời xong, cửa còn chưa đóng lại có tiếng rống giận không thể quen thuộc hơn: “Thật là tức chết ta…”

“Ồ?” có người ngừng bước nhìn về phía mẹ Lương: “Đây là tiếng của Tiểu Khấu đúng không? Không phải con bé đến nhà vệ sinh sao? Sao lại ở đây?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận