ChuTịnh biết Cố Dư Sinh sẽ không phản ứng lại, lại không có bất cứ điểm dừng nào, liền nói tiếp: “Kinh khí cầu ngoài cửa sổ kia theo danh nghĩa là một món quà bất ngờ cho Cố Dư Sinh nhưng thật ra là muốn đưa mọi người đến chỗ phòng của tôi…”
“…Cửa phòng khách sạn rõ ràng đã đóng lại, là ngươi đã lén lút mở ra đúng không?”
Cố Dư Sinh quay đầu, liếc mắt nhìn về cửa khách sạn, thấy Tần Chỉ Ái đã ra khỏi nhà vệ sinh, liền dập thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, thẳng người đi đến cửa khách sạn.
ChuTịnh quay người nhìn theo bước tiến của hắn: “Những câu ta hỏi ngươi, ngươi không trả lời cũng không sao, nhưng sao ngươi có thể biết được những chuyện mà ta và Tiểu Khấu đã sắp xếp được chứ? Là ai nói cho ngươi biết?”
Cố Dư Sinh vốn không muốn đếm xỉa đến những câu hỏi của Chu Tịnh, nhưng hắn bước được hai bước, lại dừng lại, đưa lưng về phía Chu Tịnh, không quay đầu nhìn cô ta nhưng lại ném cho cô ta một câu, mà câu đó lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cô ta: “Hai tiếng đồng hồ trước, ở quán bar LI, toàn bộ những người bị tình nghi tàn trữ ma túy đều được mang đi điều tra.”
Quán Bar LI… là quán bar của Lực Ca? Tình nghi tàn trữ ma túy?
ChuTịnh giật mình, giống như bị đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Chẳng trách cô làm nhiều chuyện như vậy cũng không thành công...
Thì ra… Bên Lực Ca đã có nội gián, mà nhất cử nhất động của bọn họ đều được báo lại cho Cố Dư Sinh biết.
Vì vậy Cố Dư Sinh đã biết hành động của cô và Lương Đậu Khấu từ trước, chỉ là xưa nay hắn chưa bao giờ để lộ chuyện, hắn chỉ âm thầm chờ thời cơ thích hợp để phản đòn khiến cô và Lương Đậu Khấu chết!
Nói cách khác, trăm phương ngàn kế cô nghĩ ra từ trước đến nay cũng chỉ là vô ích thôi…
Bây giờ Lực Ca không còn, cô cũng không còn chỗ dựa chắc chắn nhất nữa...
Cố Dư Sinh, hắn không ra tay thì thôi, chỉ cần hắn ra tay đã không cho người khác đường lui.
ChuTịnh ôm môi, cười khanh khách, nhưng trong khi cười lại có nước mắt lăn xuống, chảy vào miệng cô.
Mùi vị mặn mặn, khiến tiếng cười của Chu Tịnh dừng lại một chút, sau đó liền giơ tay lên, vuốt mặt, bàn tay ướt mem khiến cô có chút hoảng hốt.
Cô khóc? Cô như vậy mà khóc?
Từ lúc 13 tuổi, vì bần cùng không có tiền cứu mẹ mà chính mắt cô phải nhìn mẹ chết trước mặt mình, từ đó cô liền âm thầm thề, tương lai còn dài, nhất định cô sẽ kiếm được thật nhiều tiền để không bao giờ phải mềm yếu bất lực gào khóc nữa, nhưng nhiều năm như vậy, cô lại khóc?
........
Người Cố lão gia hẹn trong quán trà đến rồi, cũng đi rồi.
Nhưng mà ông ngồi trước bàn trà một lúc lâu, cũng không có ý muốn đứng dậy ra về.
Má Trương không biết nên làm gì, chỉ đứng yên lặng một bên.
Trên bàn có một ấm trà nóng, để lâu cũng đã nguội, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặng, ánh đèn đã sáng lên, lầu một diễn kịch, hết bài này đến bài khác a a a a. mãi đến khi chương trình kết thúc, trong quán trà dần có ít người ở lại, Cố lão gia mới hắn giọng một cái, ra hiệu cho má Trương dìu ông đứng lên.