Trong phòng không bật đèn, cho đến khi hắn đến gần, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ cô cũng có thể quanh chân mày tuấn tú của hắn có chút uể oải.
Không biết sao lúc này tất cả những tức giận khi hắn đi không gọi điện thoại về nhà cho cô một tiếng lại hoàn toàn tan biến, Tần Chỉ Ái lúc này chỉ có chút đau lòng, nhưng vẫn chỉ trích: “Dư Sinh, anh đi đâu mà không nói tiếng nào vậy?”
Một ngày một đêm, đã trải qua quá nhiều chuyện, Cố Dư Sinh cũng không biết nên giải thích như thế nào, hắn nhìn chằm chằm cô một chút, lại mở miệng hỏi cô: “Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tần Chỉ Ái thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, nhưng vẫn lắc đầu với hắn.
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu, không nói gì mà đi đến phòng thay đồ, cầm một cái áo khoác khoác lên người Tần Chỉ Ái, sửa lại quần áo ngổn ngang của cô một chút: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút.”
......
Xe đi đến bệnh viện.
Cố Dư Sinh không dẫn Tần Chỉ Ái đến khoa sản mà lại dẫn cô đến nhà xác của bệnh viện.
Tần Chỉ Ái thắc mắc hắn muốn dẫn cô đến đây làm gì, chần chừ một lúc, nhưng vẫn đi theo hắn.
Bên trong có ba xác chết, che vải trắng.
Cố Dư Sinh đi trước, xốc từng tấm vải lên.
Người chết cũng đã được làm vệ sinh sạch sẽ xong, mặt mũi cũng có chút biến đổi, nhưng mà Tần Chỉ Ái có thể nhận ra một trong ba người đó.
Cô không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn gò má Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm ba người kia một lúc lâu, mới che vải trắng lên, sau đó vừa chỉ vào ba xác chết vừa nói: “Người này, bị bắn vào ngực, mất mạng tại chỗ, người này bị nổ chết, một cánh tay không biết văng đi đâu, trên người cậu ấy có 18 vết thương…”
Tần Chỉ Ái không nói gì, cô biết hắn vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.
Bầu không khí trong nhà xác quá âm u, Cố Dư Sinh dắt tay cô đi ra, sau khi xuống lầu, hắn lại nói tiếp: “Bọn họ đều là chiến hữu của anh, mấy tháng trước bọn anh còn ăn uống ở Bắc Kinh, em cũng biết mà…”
Lúc này Tần Chỉ Ái mới hiểu được tại sao người đàn ông đó lại quen mặt, lúc đó cô không yên tâm nên chạy đến cửa khách sạn nhìn hắn, lúc đó cô có nhìn thấy có vài người.
“Bây giờ bọn họ đã nằm trong đó…” Cố Dư Sinh quay đầu nhìn nhà xác một cái, nắm tay Tần Chỉ Ái, vừa đi ra khỏi bệnh viện, vừa nhẹ giọng nói: “…Một người trong số đó cũng giống như chúng ta đang chuẩn bị kết hôn, có điều sớm hơn chúng ta một chút, hai ngày nữa là đến lúc lên lễ đường rồi, kết quả nhận nhiệm vụ xong, vốn cho rằng đó là nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành xong có thể về sống cuộc sống yên bình, thậm chí lễ cưới đã chuẩn bị xong… người thì đã mất…”
“…Còn có người vợ bị ung thư vú qua đời năm ngoái, để lại một đứa con nhỏ mới 6 tuổi, còn có ông bà, vì thời gian hắn về nhà quá ít, con trai của hắn chỉ biết hắn là ba, không có chút tình cảm gia đình, mà cả nhà chỉ có một mình hắn là con trai…”