Trong phòng bệnh có một người đang ngồi.
Người đầu tiên chạy đến bên giường chính là Hứa Ôn Noãn: “Tiểu Ái, cậu tỉnh rồi?”
Sau đó là quản gia bưng canh gừng, ngồi cạnh giường chăm sóc tỉ mỉ, đút từng muỗng cho cô uống.
Đến trưa, y tá mới đưa Đậu Phộng Nhỏ vào phòng bệnh, người nhận chính là má Trương, đưa đến trước mặt Cố lão gia.
Có tin mừng, Cố lão gia rất vui vẻ, chỉ tiếc ông đã có tuổi, không dám ôm Đậu Phộng Nhỏ, sợ làm rơi bé, chỉ có thể chơi với bé trong vòng tay của má Trương, đùa một lúc, má Trương mới đưa Đậu Phộng Nhỏ cho Tần Chỉ Ái.
Quản gia và Hứa Ôn Noãn chăm sóc cô, Tiểu Vương và Lục Bán Thành đều ở bên cạnh, lúc má Trương đưa Đậu Phộng Nhỏ cho Tần Chỉ Ái, mỗi người đều nhìn bé vài lần.
Đậu Phộng Nhỏ không sợ người lạ, ai ẵm cũng không khóc, mở đôi mắt to đen láy ra nhìn bằng ánh mắt tràn đầy mới mẻ.
Cuồi cùng cũng đến Tần Chỉ Ái, Đậu Phộng Nhỏ nhìn mẹ một chút, sau đó cũng ngáp một cái giống như tối qua.
Tần Chỉ Ái cảm thấy đáng yêu, mặt cô cũng có một vệt cười, đầu ngón tay không kìm được sờ mặt Đậu Phộng Nhỏ, bé con giống như rất hưởng thụ vậy, híp híp mắt môi bé nhỏ lại cười cười.
Từ tối qua đến nay Tần Chỉ Ái vẫn chưa nhìn rõ con gái nên lúc này khi ôm vào trong ngực rồi, cô mới nhìn kỹ một chút, lại thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh trong khuôn mặt non nớt của bé, lại nhớ đến chuyện hôm qua lãnh đạo của Cố Dư Sinh đến nhà, trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn, mắt lại hồng lên.
Cố lão gia vẫn còn ở đây, Tần Chỉ Ái đâu dám biểu hiện như vậy, liền đè nén đau đớn, tiếp tục chơi với Đậu Phộng Nhỏ.
Đậu Phộng Nhỏ thức một tiếng đồng hồ, liền nằm trong lòng mẹ ngủ ngon lành.
Mọi người không quấy rầy Tần Chỉ Ái nghỉ ngơi, nhìn thấy Đậu Phộng Nhỏ ngủ say liền tạm biệt cô.
Tần Chỉ Ái để người chăm sóc mình và quản gia tiễn Cố lão gia và má Trương, sau đó gọi Tiểu Vương lại.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại cô Tiểu Vương và Đậu Phộng Nhỏ đang ngủ say, Tần Chỉ Ái liền cầm lấy bút ghi âm bên gối: “Bút ghi âm này, là Dư Sinh trước khi đi để lại cho anh sao?”
Tiểu Vương khẽ gật đầu một cái: “Phải, là Cố tổng sợ lúc cô sinh sẽ có chuyện gì bất trắc, nên để lại cho tôi.”
“Vậy ngoài bút ghi âm này, anh ấy còn nói chuyện gì khác nữa không?”
Tiểu Vương trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng: “Cố tổng có để lại một phần di chúc, tất cả đều để lại cho cô.”
Tần Chỉ Ái cụp mắt, mũi cô đau xót: “Còn gì nữa không?”
“Trường mẫu giáo, tiểu học, trung học, Cố tổng cũng đều có những đề nghị cho bé.”
Thì ra trước khi đi hắn đã có nhiều sắp xếp như vậy sau lưng cô... Tần Chỉ Ái nghe xong cổ họng rất khó chịu, khẽ gật đầu, không nói gì.
Đợi đến khi Tiểu Vương rời đi, cô mới cầm bút ghi âm, mở bút, giọng nói êm tai của Cố Dư Sinh lại vang lên.
“Tiểu Ái, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em.”
“Tiểu Ái, lúc anh không có ở đây, nhất định em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và Đậu Phộng Nhỏ, không được để lúc anh quay trở lại không thấy hai mẹ con, có hai người, Dư Sinh mới là một Dư Sinh hoàn chỉnh!”