Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Ánh đèn ở hàng hiên là cảm ứng, vì hắn bước đến mà tỏa ra ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu lên người hắn, làm sáng ngời ánh mắt của hắn.

Cửa mở, hình như vẫn nghe thấy tiếng cô ho khan, từng tiếng ho lại giống như một con dao nhỏ xẹt qua tim hắn, khiến hắn cảm thấy đau đớn bén nhọn.

Có thể là do cô làm bể ly, bây giờ đang nhặt lại những mảnh vỡ, có tiếng những tiếng thủy tinh vang lên loảng xoảng lại có tiếng kêu đau đớn rất nhỏ vang lên.

Là bị đứt tay rồi sao?

Lục Bán Thành theo bản năng nhìn lại trong nhà, trong mắt liền nhìn tới cảnh tượng trong phòng, cả người hắn lại giống như bị điểm huyệt.

Hắn mím chặt môi, dù đã rất cố gắng nhưng hắn vẫn quay lại nhìn trong nhà lần nữa, mới đóng cửa nhà lại.

Cửa nhà ngăn cách tất cả những hình ảnh và âm thanh trong nhà, bên tai hắn lại không còn một âm thanh nào nữa, hắn đứng ở cửa mấy giây, mới cất bước đi đến thang máy, bấm nút, rời đi.

-


Uống thuốc xong, cầu ngón tay của Hứa Ôn Noãn cầm không chắc ly, khiến ly thủy tinh rơi xuống đất, vì đầu Hứa Ôn Noãn nóng hầm hập, não có mơ hồ lúc dọn dẹp mảnh thủy tinh thì hoa mắt ko nhìn rõ nên bị thương.

Từ nhà bếp đi ra, trong căn phòng hơn ba trăm mét vuông đã ko còn bóng dáng của Lục Bán Thành, nếu không phải chỗ huyền quan có những đôi dép chưa được để ngay ngắn dưới đất, cô còn cho rằng việc cô nhìn thấy Lục Bán Thành về nhà chỉ là ảo giác do cô sốt cao mà nhìn thấy.

Giá như lúc hắn và cô vừa đăng ký kết hôn xong, hắn không là những chuyện như vậy với cô, có phải là tốt hơn không?

Trước kia mỗi lần hắn nhìn thấy cô sẽ lại hỏi rất nhiều việc, nếu còn nhìn thấy cảnh cô tìm thuốc uống, chắc hẳn là đã lôi cô đến bệnh viện rồi không chừng.

Mà bây giờ, hắn với cô mà nói lại xa lạ nhưng người chưa từng quen biết, chẳng nói chẳng rằng, liền rời đi.

Ý thức được ý nghĩ của mình có chút hơi xa vời, cô không nhìn huyền quan nữa. 

Cô và Lục Bán Thành lúc này lại giống như người dưng nước lã vậy, đây là điều cô luôn mong muốn, vì vậy nên giờ khắc này cô lại suy nghĩ xem Lục Bán Thành khác với lúc trước như thế nào.


Tám phần là do cô bị sốt đến ngu người rồi, mới có thể nghĩ đến những chuyện này.

Hứa Ôn Noãn lắc đầu thật mạnh, muốn lắc những suy nghĩ lung tung của mình văng ra ngoài, sau đó lại tìm băng keo cá nhân dán lại vết thương trên tay, sau đó mới quay trở lại phòng.

Mặc dù hắn không có ở đây, cô vẫn khóa trái cửa, sau đó bò lên giường, mê man ngủ.

-

Do bị bệnh, Hứa Ôn Noãn ngủ mơ mơ màng màng rất sâu, chuông báo thức reo lên cũng không thể đánh thức cô.

Tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.

Hứa Ôn Noãn vội vàng gọi điện thoại cho cấp trên, có thể là cấp trên đã thấy cô mệt hơn bình thường từ ngày trước khi cô từ công ty về nhà nên cũng không trách cứ cô, trước khi cúp máy còn thật lòng nhắc nhở cô chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.

Cúp máy xong, Hứa Ôn Noãn tìm nhiệt kế đo nhiệt độ, cô cũng đã hạ sốt nhiều, chỉ là nghẹt mũi cứng ngắt, cô uống hai viên thuốc cảm, chờ sau khi thức ăn nhanh được đưa tới, lấp đầy bao tử trống rỗng xong, Hứa Ôn Noãn lại ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, nghĩ đến năm giờ chiều nay cô có hẹn với khách hàng ăn cơm ở Cẩm viên, liền cố gắng lê thân thể không khỏe ra khỏi nhà.

Bốn giờ bốn mươi, Hứa Ôn Noãn đã đến Cẩm Viên, đến 5h30, khách hàng mới thong thả đi đến. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận