Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Một bảo mẫu… Bảo mẫu… Chính là hắn nghe từ miệng của hàng xóm mà biết được cô đã nói với người khác về mối quan hệ của hai người họ như vậy.

Vì vậy hiện nay hắn có cơ hội rồi, tàn nhẫn cho cô biết mối quan hệ mà cô đã từng dùng để nói cho người khác biết.

Đầu ngón tay Hứa Ôn Noãn run run một hồi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành chạm vào tầm mắt của cô, lại không có chút phản hồi, vô tình quay lại nhìn cô thư ký trước mặt mình.

Lúc nhìn thấy nụ cười của nữ thư ký, ánh mắt lạnh lùng lúc nãy  nhìn cô lại trở nên mềm mại, hắn không lên tiếng, nhưng rất chăm chú nghe người thư ký nói.

“Thì ra là bảo mẫu, tôi còn tưởng rằng Lục tổng…” Nữ thư ký cố ý nói một nửa thì dừng lại.

Lục Bán Thành cũng có thể hiểu những điều tiếp theo mà cô ra muốn nói, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Là cái gì của tôi?”

Phụ nữ đối với phụ nữ xinh đẹp hơn mình tất nhiên lúc nào cũng có chút ghen ghét, đặc biệt là ở trước mặt người đàn ông mà mình thích thì sự ghen ghét lại càng nhiều, lúc nữ thư ký nghe thấy Lục Bán Thành nói câu này, lại quay đầu lơ đãng liếc mắt nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, trên mặt cô lại mang theo vẻ hoang mang mà suy nghĩ.

Nếu Lục tổng nói cô ta là bảo mẫu, lại không nói thật thì có thể xác định lúc này mối quan hệ của cô ấy và Lục tổng thật sự rất tồi tệ, cô lại càng ghé sát vào người Lục Bán Thành.

Nữ thư ký nháy mắt một lát, sau đó liền nhìn LụcBán Thành, ngây thơ nói: “Tôi còn cho là người mà Lục tổng thích chứ!”

Lục Bán Thành nghe như biết được một chuyện hài, đột nhiên cười khẽ thành tiếng, khuôn mặt đầy vẻ trào phúng: “Sao có thể như vậy chứ, sao tôi lại có thể thích một cô gái như thế?”

Lục Bán Thành tựa cả người lên bàn ăn, mang theo tư vị thoải mái vì trả được thù, lại thích ý mở miệng bổ sung thêm: “Nhiều lắm thì chỉ làm tăng gia vị cuộc sống một chút thôi, chơi đùa một chút ấy mà.”

Chơi một chút ấy mà… Hứa Ôn Noãn như bị người ta tát một cái bạt tai, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch lúc này lại càng trở nên trong suốt.

Nữ thư ký bị Lục Bán Thành chọc cho cười khẽ một tiếng: “Lục tổng, anh thật là xấu…”

Tiếng cười của cô ta khiến Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên lúng túng, lần này cô cũng chẳng nhìn Lục Bán Thành lần nào nữa, cố gắng chống đỡ thân thể lảo đảo quay người đi về phía trước cửa.

Đây không phải là nhà của cô, cô không có tư cách đuổi hắn đi, nhưng cô có thể đi.

Có lẽ là do Hứa Ôn Noãn bước quá nhanh, có một phần do rượu, một phần là tối qua cô vừa mới sốt cao, bây giờ sức khỏe của cô còn chưa khỏi hẳn, cô đi được vài bước chân đã  mềm nhũn, cả người liền khụy xuống.

Lục Bán Thành tựa trên bàn ăn lúc này lại bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, hắn theo bản năng bước về phía Hứa Ôn Noãn 01 bước.

Cô gái kia kiên cường hơn so với sự tưởng tưởng của hắn rất nhiều, giống như không biết đau vậy, đứng dậy rất nhanh, cô cởi luôn dép lê, liền đi về phía trước cửa.

Lục Bán Thành hoảng hốt trong lòng, không để ý xem thư ký đang hỏi: “Lục tổng, sao vậy?” ngay lập tức ra khỏi phòng ăn, hắn đi không được bao xa, trong nhà đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Lục Bán Thành giống như bị đánh thức vậy, bỗng dưng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa trống rỗng, lom lom nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui