Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm.

Tưởng Tiêm Tiêm vừa gọi dt, cũng vừa nhìn cô.

Mắt hai người đụng nhau, dù chưa nói chuyện nhưng Tần Chỉ Ái có thể nhìn thấy được định liệu lóe lên trong mắt của Tưởng Tiêm Tiêm.

Đúng, là định liệu trước.

Tưởng Tiêm Tiêm biết Cố Dư Sinh không ưa cô, không tới đón cô, cô ta cũng biết, cô không dám để cho cô ta gọi cuộc điện thoại này.

Mặc kệ thế nào, ván này, cô ta đều thắng, sao có thể không định liệu trước trong đầu?

Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, quên đi, bất quá cô không đón xe, lát nữa gọi xe chuyên dụng tới rước là được...

Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái hạ mi mắt, sau đó lúc Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa kịp lấy điện thoại ra, cô nhàn nhạt mở miệng nói: "Dư Sinh không nói sẽ không tới đón chị, hiện tại hẳn là anh đấy đang trên đường đi rồi."


Đạt được mục đích, Tưởng Tiêm Tiêm kinh ngạc "A" một tiếng, sau đó liền đem điện thoại di động cất đi, giả bộ áy náy nói: "Thì ra là lúc nãy em nói sai rồi, em còn tưởng anh Sinh không tới đón chị, chị Khấu, thật xin lỗi"

Tần Chỉ Ái cười nhẹ, không lên tiếng.

Người vừa hỏi Tần Chỉ Ái về nhà bằng cách nào cũng cười nói: "Tiểu Khấu, có người tới đón rồi, vậy tôi đi trước."

"Vậy tôi cũng về đây, bye bye."

"Tôi cũng vậy, tạm biệt."

........

Rất nhanh trong phòng khách chỉ còn lại bốn người.

Tần Chỉ Ái, Tưởng Tiêm Tiêm, Lâm Quang Vinh, còn có một người nữa đang chờ chồng đến đón là Lục tiểu thư.


Bởi vì còn có người ở đây, Tần Chỉ Ái không thể gọi xe, liền ngồi im trên ghế salon mở một quyển tạp chí xem.

Tưởng Tiêm Tiêm và Lâm Quang Vinh ngồi đối diện cô, xì xào không biết đang nói gì, thỉnh thoảng Tưởng Tiêm Tiêm yểu điệu cười.

Qua nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên ngoài cửa sổ chớp một tia, sấm đinh tai nhức óc đánh ầm trên mái nhà.

Khí trời càng lúc càng xấu, gió to nổi lên, cây ngả nghiêng lảo đảo.

Trong chốc lát, mưa rơi tầm tã.

Tần Chỉ Ái từ tạp chí ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn mưa to bên ngoài, nhíu mày.

Đây là vùng ngoại thành, mưa lớn như vậy, có phải sẽ rất khó gọi xe không?

Cô vừa nghĩ như vậy, điện thoại của Lục tiểu thư lại vang lên, sau đó cô tạm biệt bọn họ, xách túi rời đi.

Lục tiểu thư vừa mới đi, Tưởng Tiêm Tiêm và Lâm Quang Vinh cũng đứng lên, "Chị Khấu, bọn em đi trước."

Nói xong Tưởng Tiêm Tiêm kéo cánh tay Lâm Quang Vinh đi về phía cửa, lúc đang đi ra, cô ta quay lại nhìn Tần Chỉ Ái cười, sau đó liền mở cửa rời khỏi đó.

Nụ cười này của Tưởng Tiêm Tiêm làm cho Tần Chỉ Ái trong nháy mắt cảm thấy buồn cười, cô ta ngu ngốc như vậy, lại chờ đến lúc mưa to thế này mới đi, chính là để cho cô thật sự không gọi được xe, bị kẹt ở đây sao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận