Hứa Ôn Noãn nghe thấy ba chữ Lục Bán Thành liền trố mắt một hồi, sau đó liền hồi phục lại tinh thần, mắt cô còn chưa biết nên nhìn đi đâu, dư quang đã nhìn thấy bóng người của Lục Bán Thành đã lâu không gặp.
Năm ngoái sau khi ly hôn xong, liền không còn nhận được liên lạc của anh ta nữa.
Mãi đến cuối năm lúc ăn cơm với Tần Chỉ Ái, nghe Tần Chỉ Ái vô tình nhắc đến hắn mới biết một tháng trước hắn đến Mỹ công tác, còn chưa biết khi nào mới về.
Vì Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh khá thân thiết với Lục Bán Thành cho nên cô đã sớm biết họ sẽ chạm mặt, chỉ là không ngờ lại đột ngột như thế này khiến trong đầu Hứa Ôn Noãn, khi vừa mới nhìn thấy Lục Bán Thành liền trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Quản gia lấy một đôi dép lê cho Lục Bán Thành thay.
Lục Bán Thành ôn hòa nói cảm ơn một cách lễ phép xong, khom người thay giày, vừa đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng ăn nhưng lại bắt được bóng người đang ngồi cứng trên ghế sofa của Hứa Ôn Noãn.
Lưng hắn căng thẳng một hồi, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác đau quen thuộc.
“Anh Bán Thành, không phải buổi trưa anh mới xuống máy bay sao? Sau bay giờ có thể đến được đây rồi?” Tần Chỉ Ái cười yếu ớt hỏi.
Lục Bán Thành nghe thấy Tần Chỉ Ái hỏi liền nhanh chóng cụp mắt che đi ánh nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, sau đó liền đè ép cảm giác chập chùng đang kêu gào trong lòng, mới nhếch miệng cười, nhẹ giọng trả lời Tần Chỉ Ái: “Chuyến bay đặt trước của anh bị hủy vì thời tiết quá xấu nên anh chuyển sang một chuyến về sớm hơn.”
“Vậy sao…” Tần Chỉ Ái cười, chỉ vào ghế sofa, lại nói: “... anh Bán Thành đến đây ngồi đi….” Vừa nói xong, Tần Chỉ Ái lại nhìn về phía quản gia: “Rót cho anh ấy một tách trà đi!”
“Vâng, thiếu phu nhân.” Quản gia nghe xong liền đi đến nhà bếp.
Lục Bán Thành đi vào hai bước, lúc cách ghế sofa một đoạn nữa, trong lòng Lục Bán Thành lại nghĩ đến hình ảnh Hứa Ôn Noãn sợ hắn như thế nào lúc trước khi ly hôn, liền không kiềm được mà bước chậm lại.
Mặt hắn không biến sắc nhìn về phía Hứa Ôn Noãn đang ngồi trên ghế sofa, lần này biểu hiện của cô có vẻ như đã thả lỏng hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng vẫn hơi trì trệ
Nếu lúc trước hắn đã lựa chọn cách bước ra khỏi thế giới của cô thì lúc này cần gì phải khuấy đảo nó thêm một lần nữa.
Đầu ngón tay Lục Bán Thành nắm thành quyền theo bản năng, liền nhìn Tần Chỉ Ái, như nhớ tới chuyện gì đó mà tự nhiên mở miệng nói: “Anh Sinh đâu?”
“Công ty có chút việc gấp nên anh ấy ở trong thư phòng trên lầu.” Tần Chỉ Ái nói.
“Vậy anh lên trên đó chào anh ấy một tiếng.” Lục Bán Thành vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, giống như người xa lạ vậy, khách sáo quay đầu đi về phía cầu thang.
Lên lầu hai hắn mới nghiêng đầu nhìn lại chỗ mà Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái.
Hơn một năm không gặp, cô khỏe mạnh hơn trước khi ly hôn rất nhiều, người cũng thành thục hơn, càng ngày càng đẹp hơn.
Cũng không biết hai người họ nói gì với nhau, cô cong môi cười, sáng lóa.