Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Hai người chạm mặt nhau, trong đáy mắt của hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, đầu ngón tay cầm khói thuốc quơ quơ, nhưng qua mấy giây, tất cả những biểu hiện đó đều biến mất, nhìn đôi mắt của cô, không nói gì.

Người nước ngoài đi cùng Lục Bán Thành cũng nhìn cô, Hứa Ôn Noãn đang nhìn Lục Bán Thành, lần này người đó lại hỏi: “Thành, cậu biết người này sao? Là bạn của cậu à?”

Nghe người kia hỏi như vậy, Lục Bán Thành mới thu lại tầm mắt, quay lại người bạn đang ngồi đối diện mình, sau đó liền dập thuốc, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đứng tại chỗ không nói gì, lại ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, câu nói đầu tiên của hắn sau khi hai người họ ly hôn chính là: “Có chuyện gì không?”

Có người khác ở đó, Hứa Ôn Noãn lại càng căng thẳng, cô vồ vồ vạt áo, đang lấy lại dũng khí chuẩn bị nói chuyện lại nghe thấy hắn nói: “Jony, tôi đi đây một chút.”

Đợi đến khi người nước ngoài kia gật đầu nói “OK” xong, sau đó Lục Bán Thành lại đứng dậy, nhìn Hứa Ôn Noãn, lại chỉ ra ngoài quán bar, sau đó đi trước đến cửa quán rượu.

Hứa Ôn Noãn gượng cười với người nước ngoài kia, sau đó liền quay người đuổi theo Lục Bán Thành.

Băng qua đường, đi vào một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Lục Bán Thành dừng lại, quay người nhìn Hứa Ôn Noãn đứng cách xa hắn chừng một mét.

Hắn không mở miệng, chờ cô nói chuyện.

Hứa Ôn Noãn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn vào đôi mắt của Lục Bán Thành, nói: “Tôi, tôi muốn mượn anh ít tiền.”

Lục Bán Thành không nói gì, ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.

Vẻ mặt của hắn như vậy lại khiến Hứa Ôn Noãn không nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt của hắn, cô lại giải thích một lần: “Buổi trưa tôi không cẩn thận nên làm mất túi rồi, bây giờ tiền không có, điện thoại cũng không… lại đúng lúc nhìn thấy anh….”

Hứa Ôn Noãn nói xong liền rũ mắt không dám nhìn hắn nữa, trầm mặc trong chốc lát còn nói: “..Hy vọng anh có thể giúp tôi một chút, trở về Bắc Kinh tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho anh.”

Từ lúc hắn đến Lệ Giang đi tìm cô, chỉ là cô không phát hiện ra hắn thôi.

Xế chiều hôm nay hắn nhìn cô ngồi phờ phạc trên tảng đá ngoài kia không nhúc nhích, mới thấy có gì đó không đúng.

Hắn thấy trời tối rồi, cô còn ngồi cà kê ở đó như một kẻ ngốc, mới giả vờ như gặp bạn đi vào quán rượu, tìm nơi mà cô có thể nhìn thấy hắn.

Thì ra là làm mất túi rồi…

Lục Bán Thành thất thần quá lâu, Hứa Ôn Noãn cho rằng hắn không muốn giúp cô nên dùng sức vò vò vạt áo, chần chừ một hồi mới nói tiếp: “… Tôi ở đây không có người quen, hành lý đều để ở Lệ Giang hết rồi.”

Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết, Lục Bán Thành đã định thần lại: “Cô cần bao nhiêu tiền?”

“Ể?” Hứa Ôn Noãn bị Lục Bán Thành nói làm cho ngẩng người, mới phản ứng được hắn đồng ý rồi, sau đó vội vàng tính toán trong lòng một chút, tiền mình chạy suốt đêm về Lệ Giang, tiền mình phải dùng cho ngày mai, còn vé máy bay về Bắc Kinh nữa….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui