Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Hứa Ôn Noãn không biết mình làm sao nữa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút đau, cô nhìn chằm chằm Lục Bán Thành lúc cô nói xong hai chữ tạm biệt, hắn quay người đi, bỗng nhiên giật giật môi, gọi một tiếng: “Lục Bán Thành.”

Lục Bán Thành đột nhiên dừng bước, còn cho là mình nghe lầm, đưa lưng về Hứa Ôn Noãn một lúc mới quay đầu liếc mắt nhìn, thấy cô bé kia còn đứng đó chưa đi, Lục Bán Thành liền kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Tôi…” Hứa Ôn Noãn chỉ phản xạ theo bản năng mà gọi tên hắn, cô cũng không biết sau khi gọi tên hắn xong cô nên nói cái gì, chỉ ngập ngừng “Tôi” được một tiếng, sau đó liền cảm thấy lúng túng, cô vắt óc suy nghĩ đến sốt ruột, đầu óc càng lúng túng lại càng không nghĩ được gì cho ra hồn, sau đó dưới tình thế cấp bách, cô lại nói đại một câu: “Tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Thân thể Lục Bán Thành run lên, cho rằng mình đang gặp ảo giác, cả người  bất động, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn.

Hứa Ôn Noãn nói xong, mới hoàn hồn lại.

Hắn và cô hình như không có thân thiết như vậy, đối với cô mà nói, hắn thật sự rất tuyệt tình, rất lạnh nhạt, bây giờ cô lại muốn mời hắn ăn cơm, thật sự có chút kỳ quái.

Hứa Ôn Noãn dùng hết sức nắm chặt tay nhanh chóng xoay chuyển, lúc mắt cô vô tình nhìn thấy bao thư trong tay hắn, cô lại nghĩ ra ý, liền nói tiếp: “Ở Lệ Giang anh đã giúp tôi không ít, tôi mời anh ăn cơm cũng là chuyện nên làm thôi.”

Nghe đến đó, Lục Bán Thành mới hoàn toàn ý thức được hắn không có nghe lầm, cô thật sự muốn mời hắn ăn cơm.

Trong lồng ngực hắn có một loại vui mừng trước nay chưa từng có, cũng không thể nào dùng lời nói hay từ ngữ để diễn tả, hắn nhìn Hứa Ôn Noãn, trong mắt có chút run động, khiến hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được trái tim mình đang reo vui cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ tươi mới.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy Lục Bán Thành còn chưa trả lời, cho rằng hắn không đồng ý, có chút lúng túng lại bổ sung thêm: “Không biết bây giờ anh có thời gian không, nếu không có…”

Lục Bán Thành phải cố gắng lắm, bỏ ra nhiều sức lực lắm mới có thể ổn định lại niềm vui đang lăn qua lộn lại trong lòng hắn, có gắng nói thật vững vàng, cắt dứt câu nói của Hứa Ôn Noãn: “Đi đâu ăn vậy?”

Hứa Ôn Noãn biết Lục Bán Thành đồng ý rồi, liền đổi thành câu: “Tôi biết một chỗ cách đây không xa, vừa mới mở một quán lẩu, cũng không tệ lắm, bây giờ là mùa đông, rất thích hợp ăn lẩu, anh thấy có được không?”

Lục Bán Thành không có phản đối gì khẽ gật đầu, sau đó chỉ xe của mình, ra hiệu Hứa Ôn Noãn lên xe.

......

Hứa Ôn Noãn đưa Lục Bán Thành đến nhà hàng chuyên về các món lẩu, tuy rằng loại cay là chủ yếu nhưng cũng có thể chọn cấp độ cay khác nhau.

Hứa Ôn Noãn vẫn luôn rất thích ăn cay, vậy nên chưa từng hạ đũa xuống, lúc cô ăn được một nửa, Lục Bán Thành ngồi ở đối diện cô như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên gọi nhân viên phục vụ đến, nhìn chằm chằm thực đơn một chút, nói: “Thêm một chén hột gà.”

Hứa Ôn Noãn cho rằng hắn muốn ăn nên gọi, không nghĩ nhiều lắm, lại múc thêm thức ăn vào chén mình.

Nồi lẩu vừa mở ra, trứng gà đã đến rồi, Hứa Ôn Noãn cầm đũa, vừa mới chuẩn bị mò thức ăn trong nồi lẩu, Lục Bán Thành liền đưa tay ra  cản cô. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui