Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Lục Bán Thành sợ Hứa Ôn Noãn tắm xong không nhìn thấy hắn lại sợ không dám ở một mình, liền lấy điện thoại di động ra, dựa vào tủ, lên mạng đặt mua sữa.

Nửa tiếng sau, đúng lúc sữa được giao đến, Lục Bán Thành nấu nước nóng, rót một ly sữa đưa đến trước cửa phòng ngủ.

Hắn gõ gõ cửa, Hứa Ôn Noãn vì hắn mà bị những tổn thương kia, hắn thật sự không dám đi vào mà chỉ chờ, chờ rất lâu cũng không đợi được đến khi Hứa Ôn Noãn đi ra, Lục Bán Thành mới nhẹ nhàng mở cửa, hắn vốn định gọi Hứa Ôn Noãn ra, nhưng vừa định bước vào liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi xổm trên thảm, ôm chân, đầu đặt trên đầu gối.

Dáng dấp kia giống như đang khóc.

Lục Bán Thành dùng sức cắn môi, cũng không để ý những chống cự lúc trước của cô, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định.

Khi hắn đứng bên cạnh cô, cô cảm giác có người đến gần, khuôn mặt nhỏ từ từ nhấc khỏi đầu gối.

Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, cũng không có nước mắt.


Lục Bán Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống, đưa sữa cho cô, ôn tồn nói: “Uống chút sữa nóng sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Cô không lên tiếng, nhưng cũng đưa tay ra, bưng cốc lên, đưa đến bên môi, nâng lên miệng nhỏ từ từ uống.

Lục Bán Thành vốn đang căng thẳng lúc này cũng thoải mái hơn một chút, nhìn cô sau khi tắm xong còn chưa sấy tóc, liền đi đến buồng tắm, tìm một cái khăn khô ra, quỳ bên cạnh cô, nhẹ nhàng giúp cô lau những giọt nước còn đang nhiểu xuống.

Chờ cô uống sạch sữa xong, Lục Bán Thành mới nói: “Tóc ướt sẽ dễ bị cảm, anh giúp em sấy tóc không không?”

Hứa Ôn Noãn trả lời hắn rất nhanh, ừ một tiếng chứ không còn là gật lắc nữa.

Lục Bán Thành cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, lúc này cười yếu ớt đưa tay ra kéo cô lên, đưa cô đến trước bàn trang điểm, sấy khô mái tóc dài của cô, chải lại cho chỉnh tề xong, mới để máy sấy tóc xuống, để cô nằm lên giường.


Lục Bán Thành kéo chăn đắp cẩn thận lên người Hứa Ôn Noãn, giúp cô tắt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Tối hôm qua Hứa Ôn Noãn ngủ không ngon, buổi tối lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe Lục Bán Thành nói vậy liền nhắm mắt lại, ngủ.

Lục Bán Thành chờ sau khi cô thở đều đều xong mới ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hắn vốn định rời đi, nhưng lại nhớ đến trước đây có thường nằm mơ thấy ác mộng, đêm nay lại bị người ta bắt nạt như vậy, không biết lát nữa cô ngủ có lại nằm mơ thấy những giấc mơ đáng sợ đó mà giật mình tỉnh lại không.

Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không yên lòng, Lục Bán Thành ngồi trong phòng khác xem tivi, tắt âm, giết thời gian.

Thời gian từ từ trôi qua, phòng ngủ chỉ có một sự yên tĩnh, Lục Bán Thành cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ mà dựa vào ghế sofa ngủ, trong mơ mơ hồ hồ, hắn nghe thấy có tiếng thét chói tai, mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Lục Bán Thành thở ra một hơi, cho rằng lúc nãy mình vừa nằm mơ nên nhắm mắt lại lần nữa, kết quả còn chưa ngủ được, liền nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng “Đông” một cái.

Lục Bán Thành liền đứng lên vọt vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngã nhào trên mặt đất, liền lo lắng gọi: “Ôn Noãn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận