Sau đó hắn vội vàng chạy đến bên người cô, khom người kéo cô dậy, sau đó hắn lại cảm thấy cả người cô dưới sự đụng chạm của hắn mà run lên, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, dựa vào ánh đèn ngủ yếu ớt mà nhìn cô, cả khuôn mặt trắng nõn toàn là nước mắt, rõ ràng còn có chút sợ hãi đang đong đầy.
Vì vậy tiếng rít gào kia không phải là hắn nằm mơ mà là sự thật.
Hứa Ôn Noãn còn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi mộng, nhìn đôi mắt hắn bằng một ánh mắt rất mờ mịt.
Lục Bán Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Chỉ là mơ thôi, không sợ, không có chuyện gì…”
Hứa Ôn Noãn tỉnh dậy từ trong giấc mộng liền gào khóc, cô cho là hắn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cũng không cần phải gắng gượng, không cần phải chống đỡ, cô muốn vào nhà vệ sinh mà động tác quá vội vàng, thêm đôi mắt ướt nước không nhìn rõ, không cẩn thận té xuống, lòng bàn tay và đầu gối của cô đều rất đau.
Cô không phải kẻ mềm yếu, cô trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm luyện được đao thương bất nhập.
Cô cho rằng mình có thể đủ kiên cường nhưng lúc này cô nghe thấy Lục Bán Thành an ủi mình như vậy, trong mắt cô lại nghĩ đến mình đã rất lâu rất lâu không có ai trong cuộc sống thật này che chở quan tâm như vậy....mà còn đau xót vì cô.
Nỗi sợ trong lòng kia thật sự biến mất, cô không biết cuối cùng tại sao mình lại khóc, có thể là do cô đã chống đỡ quá lâu rồi, quá mệt mỏi rồi mà thôi.
Cô vừa khóc, Lục Bán Thành lại càng hoảng hốt, cho rằng vì nỗi sợ trong giấc mơ kia mà khóc, hắn lại càng an ủi cô dịu dàng ơn: “Ôn Noãn, đừng khóc, thật sự không sao rồi, có anh ở đây…”
Hắn càng nói, Hứa Ôn Noãn càng khóc lớn hơn.
Khóc đến nỗi Lục Bán Thành cũng bó tay chỉ có thể kéo cô vào lòng, để đầu nhỏ của cô dựa vào ngực hắn, vỗ nhẹ lưng cô, để cô khóc cho thỏa lòng.
Hắn dỗ cô dịu dàng như vậy, khiến Hứa Ôn Noãn đã tìm thấy cảm giác cô còn tồn tại.
Bao lâu, đã bao lâu cô không có cảm giác này rồi hả?
Hình như là từ lúc tận mắt bắt quả tang Ngô Hạo ngoại tình, cô cảm thấy toàn bộ thế giới này đã bỏ rơi cô, cuộc sống của cô bắt đầu bị đảo lộn, cô buộc mình phải trưởng thành trong tích tắc, cô không còn sống như trước dây, ỷ lại, dựa dẫm, mệt mỏi không có ai để giãi bày, khó chịu thì chịu đựng một mình… cô lại cảm thấy cả thế giới này đã lãng quên cô, Lục Bán Thành lúc này lại khiến cô cảm nhận được cô còn tồn tại trên thế giới này.
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn lại càng khóc lớn hơn, cô như đang tổng kết tất cả những uất ức mấy năm nay mà mình phải chịu đựng, khóc ra tất cả những bi thương và khổ sở kia
Cô khóc cực kỳ lâu, đến khi cuống họng cô khàn khàn, toàn thân cũng không còn chút sức lực nào, cô mới yên tĩnh lại.
Lục Bán Thành lúc này mới kéo cô ra khỏi ngực mình, khom người ôm cô lên, để cô nằm lên giường.
Hắn kiểm tra đầu gối của cô một chút, sau khi xác định cô không bị thương, mới đi vào nhà vệ sinh cầm một cái khăn mặt, thấm ướt, đi ra ngoài lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của cô, sau đó đắp lại chăn cho cô, ngồi bên giường, nhẹ nhàng dỗ cô ngủ.
Hứa Ôn Noãn khóc lâu như vậy, nhờ Lục Bán Thành dỗ mà cô lại đi vào giấc ngủ lần nữa rất nhanh.
Lần này Lục Bán Thành không ra ngoài nữa mà vẫn luôn canh ở bên cạnh cô.