Lúc đầu ngón tay cô sắp cởi thắt lưng của Ngô Hạo ra, luồng vào quần áo hắn, Ngô Hạo nãy giờ vẫn luôn thờ ơ lại đột nhiên giơ tay lên, giữ cổ tay cô lại.
Tưởng Tiêm Tiêm ngạc nhiên một hồi, Ngô Hạo lại xoay người, nhìn về phía cô.
Ánh mắt bình tĩnh của hắn lại khiến trong lòng của Tưởng Tiêm Tiêm có chút sợ sệt.
Cô còn muốn làm nũng, nhưng mọi từ ngữ lại mặc nghẹn trong cổ họng.
Bên trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, một lúc lâu, Ngô Hạo mới nhẹ nhàng nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, vững vàng nói: “Tưởng Tiêm Tiêm, chúng ta kết thúc đi.”
Hắn dùng từ kết thúc, chứ không phải chia tay.
Cho dù hắn có qua lại với cô hơn hai năm, hắn thừa nhận hắn đã từng có qua lại với cô, nhưng hắn chưa bao giờ có thể thừa nhận cô là người đàn bà của hắn.
Ngô Hạo nuốt một ngụm nước bọt, không rời ánh mắt của cô, kiên quyết lặp lại từng chữ, từng chữ một: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta kết thúc một cách triệt để.”
Rất nhanh, trong mắt Tưởng Tiêm Tiêm lại có một tầng sương mù: “A Hạo, tại sao anh lại như vậy? Không phải anh muốn kết hôn với em sao?”
“Kết hôn?” Ngô Hạo cảm thấy chuyện này khá ngạc nhiên, nhưng lại nhíu mày, sau một lát lại lên tiếng: “Tôi muốn kết hôn với cô hồi nào?”
“Không phải anh chuẩn bị ngày mười bốn tháng hai kết hôn sao? Chỉ có em là người của anh, nếu anh không kết hôn với em còn có thể kết hôn với ai? Chúng ta đều phải kết hôn, anh….”
“A….” nghe đến đó, Ngô Hạo cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hắn còn cười ha ha hai tiếng, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm Tưởng Tiêm Tiêm, đôi mắt có chút lạnh lùng, nói: “Tưởng Tiêm Tiêm cô bị mơ ngủ hả? Lúc trước khi tôi và Hứa Ôn Noãn ở bên nhau, Ôn Noãn không phải cũng là người phụ nữ duy nhất của tôi sao? Kết quả cuối cùng không phải lại nhờ cô mà banh chành sao?”
Nghe đến đó, Tưởng Tiêm Tiêm cực kỳ choáng váng.
Một lúc lâu, cô mới run rẩy nói: “Anh nói như vậy là có ý gì? Ý của anh là trừ em ra anh đã có đối tượng kết hôn khác sao?”
Ngô Hạo không có chút chần chừ này liền gật gù thừa nhận: “Đúng, không sai, tôi muốn kết hôn, nhưng đối tượng kết hôn của tôi, không phải là cô.”
“Nói cách khác, từ hai năm trước lúc tôi ở cùng cô, đã không muốn kết hôn với cô, hôm nay sau hai năm khi tôi đã ở bên cạnh cô hai năm thì đối tượng kết hôn của tôi vẫn không phải là cô, vì vậy, Tưởng Tiêm Tiêm cô có hiểu không?”
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn Ngô Hạo, ngây người…
Nước mắt của cô càng rơi càng mạnh, Ngô Hạo giống như hoàn toàn không nhìn thấy vậy, buông tay cô ra, vòng qua người cô, mạnh mẽ bước đi, không quay đầu nhìn lại, rời khỏi nhà của Tưởng Tiêm Tiêm.
-
Ngô Hạo lái xe, trong tuyết lớn đi một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một biệt thự.
Đó là biệt thự mà hai năm trước, hắn mua để hai người họ ở.
Sau khi chia tay Hứa Ôn Noãn, hắn chưa từng bước vào đây một bước.
Ngô Hạo ngồi trong xe một lúc rất lâu, mới xuống xe, đi đến cửa biệt thự, nhập password, đẩy cửa vào..