Ngô Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến một khả năng.
Hắn muốn kiểm chứng suy đoán của mình là đúng hay sai, cố ý đến nhà Tưởng Tiêm Tiêm một chuyến, lúc đó lại vô tình nhìn thấy cô đang lập một kế hoạch lớn.
Ban đầu hắn muốn ngăn cản Tưởng Tiêm Tiêm nhưng hắn nghĩ lại một chút, cuối cùng cũng không ngăn cản mà ngược lại còn làm một chất xúc tác, đổ thêm dầu vào lửa.
-
Hứa Ôn Noãn vốn không trả lời tin nhắn của Linh Độ nửa tháng trời, lúc Lục Bán Thành trên đường về nhà, cô lại trả lời tin nhắn của hắn.
Cô biết mỗi ngày cô đều đang nói chuyện với Linh Độ, mà Linh Độ chính là LụcBán Thành, vậy nên lâu lâu cô lại nghĩ đến Lục Bán Thành, những lúc như vậy cô lại vô thức cầm điện thoại di động lên nhìn số điện thoại của hắn.
Cô có thể không hề e dè khi tiếp xúc với Linh Độ nhưng cô lại không có bất kỳ cái cớ nào để liên lạc với Lục Bán Thành.
Cho nên mỗi lần cô nhìn chằm chằm số điện thoại của Lục Bán Thành xong lại đờ ra, sau đó lại mở game tìm Linh Độ, cứ coi như cô không biết hắn là Lục Bán Thành, lại nói chuyện trời nam biển bắc như lúc trước.
Trước kia, lúc cô nói chuyện với Linh Độ, đều sẽ tưởng tượng trong đầu xem Linh Độ là một người đàn ông như thế nào, cô còn tưởng rằng Linh Độ đã là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, cũng có thể là một chàng thanh niên chừng 30 tuổi, có tướng mạo như một mỹ nam,....mãi đến một ngày nào đó, Hứa Ôn Noãn và Linh Độ trò chuyện một chút, sau đó lại nhìn thấy tin nhắn: “Buổi tối uống một ly sữa nóng sẽ ngủ ngon hơn!” cô lại hình dung cảnh tượng hôm đó Lục Bán Thành đưa sữa cho cô uống trong đầu, lúc đó mới giật mình, lúc đó Lục Bán Thành đã làm bữa sáng cho cô, sau ngày hôm đó, cô và Linh Độ lại tiếp tục nói chuyện với nhau, vậy trong tiềm thức của cô đã thật sự chấp nhận Linh Độ là Lục Bán Thành rồi…
Ba ngày trước, Tần Chỉ Ái đến hội quán SPA của Hứa Ôn Noãn một chuyến, Hứa Ôn Noãn sắp xếp người có tay nghề tốt nhất mat xa cho cô.
Sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái từ từ đi đến văn phòng của Hứa Ôn Noãn, lúc đó Hứa Ôn Noãn đang nhận điện thoại, Tần Chỉ Ái không quấy rầy cô, ngồi trên ghế salon, cầm một quyển tạp chí, nhàn nhã xem.
Đợi đến khi Hứa Ôn Noãn cúp máy xong, Tần Chỉ Ái mới đóng tạp chí lại trò chuyện với cô.
Trong lúc nói chuyện, Tần Chỉ Ái lại cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn của Cố Dư Sinh, đến khi cô để điện thoại xuống, lại thuận miệng nói với Hứa Ôn Noãn: “Vừa rồi Dư Sinh nói với mình hình như mùng năm anh Bán Thành muốn quay về Mỹ, có mời mọi người ăn cơm, đến nhà anh ấy, lúc anh ấy nói chuyện với Dư Sinh hình như mình còn nghe được anh ấy sẽ định cư luôn bên đó đó....thật không thể nào hiểu nổi anh Bán Thành ở trong nước khỏe biết bao nhiêu, sao cứ một mực muốn qua Mỹ chứ?”
Hứa Ôn Noãn nghe thấy câu này, đầu ngón tay cô đang cầm bút chì bỗng nhiên cứng lại, không lộ ra bất cứ sơ hở nào, cười yếu ớt trả lời Hứa Ôn Noãn: “Thật sao?”
Sau đó lại chuyển sang đề tài khác.
Lúc sắp đến năm giờ, Tần Chỉ Ái nhận được điện thoại ở nhà gọi tới, Đậu Phộng Nhỏ thức dậy khóc tìm mẹ, Tần Chỉ Ái chỉ có thể hủy bữa hẹn ăn tối với hnn, rời khỏi hội quán SPA.
Đến khi trong văn phòng chỉ còn lại mình Hứa Ôn Noãn, cô mới để bút xuống, không còn chút sức lực nào dựa vào ghế.
Lục Bán Thành hắn, hắn lại muốn quay lại Mỹ?