Có thể đến khi cô biết cũng đã quá muộn, hắn đã rời xa cô, đã ở bên một người con gái khác.
Trong lòng Hứa Ôn Noãn đau nhói, cô giơ tay lên đè ngực trái, trong lòng lo lắng đến nỗi thở không ra hơi.
Cô cảm thấy trong xe quá ngột ngạt, tiếp tục nghĩ nữa, cả người cô nhất định sẽ đau đến tan vỡ, liền lắc mạnh đầu, muốn đem những thứ ngổn ngang kia vứt ra ngoài, sau đó liền khởi động xe, đi về nhà.
Đi không bao lâu, Hứa Ôn Noãn lại thấy đau lòng, cô hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào, cô mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Rõ ràng cô đang chạy về nhà, nhưng đến khi cô nhận ra khung cảnh xung quanh, mới phát hiện đường mình đi lại ngược với đường về nhà.
Lúc cô muốn quay đầu xe, đã nhìn thấy 4 chữ quen thuộc: Biệt thự Kinh thành.
Là tên của tiểu khu mà Lục Bán Thành ở.
Là vì cô biết hắn về nước rồi cho nên trong tiềm thức mới lái xe đến nơi này sao?
Nhưng mà không biết, đêm nay hắn có ở đây không.
Hứa Ôn Noãn ngồi trong xe, trầm tư trong chốc lát, nghĩ mình vào xem thử xem, liền dừng xe ven đường, đi bộ vào tiểu khu.
Dọc theo đường nhỏ, đi chừng mười mấy phút mới vào được tòa nhà Lục Bán Thành ở.
Cô ngẩng đầu lên, nhỉn những tầng trên, lại đếm đến nhà Lục Bán Thành ở tầng nào liền nhìn thấy phòng khách trong nhà hắn sáng choang ánh đèn.
Đêm nay hắn thật sự ở đây a... cô muốn lên xem một chút hay không? Nhưng mà, cô lấy cớ gì mà đến tìm hắn chứ?
Đã từng, lúc cô còn liên hệ với Linh Độ, cô chư từng lấy cớ tìm hắn, bây giờ, cô và hắn lại giống như người xa lạ vậy, cô....
Hứa Ôn Noãn giật giật môi, rụt chân lại, lẳng lặng ngước đầu nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong nhà hắn một lúc lâu, cuối cùng lạc lõng quay đầu, kỳ kèo bước chân đi về phía cửa tiểu khu.
Đi chưa được hai bước, cô ngừng lại, quay đầu, lại liếc nhìn về phía nhà của Lục Bán Thành một cái, cuối cùng liền hít một hơi thật sâu, một lần nữa quay người đi về phái thang máy.
Lúc ở Lệ Giang, những lời hắn nói với Ngô Hạo sâu sắc như vậy, không giống như là nói dối.
Lúc cô bị Tưởng Tiêm Tiêm bắt nạt ở quán bar hắn xuất hiện bên người cô, an ủi cô cẩn thận như vậy, ở bên cô cả đêm, còn chờ cô ngủ say mới nói những lời thâm tình như vậy, không giống như những lời trót lưỡi đầu môi.
Còn có tủy của cha cô là hắn hiến, còn có việc làm của cô ở hội quán là do hắn đầu tư, còn một loạt những dấu hiệu chứng tỏ hắn yêu cô.
Tuy rằng buổi chiều còn có một cô bé ở bên cạnh hắn nhưng mà bọn họ cũng không phải quan hệ phải quan hệ như vậy đâu, lúc này chỉ mới qua hai tháng ngắn ngủi, hắn không thể thay lòng nhanh như vậy được.
Nếu cô biết hắn thật sự thích mình thì sao không nói cho hắn biết mình cũng thích hắn chứ?
Cứ sống mà nằm mơ mới được gặp hắn, được nghe hắn nói, chi bằng đối mặt giải quyết triệt để một lần đi.
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn đứng trước cửa thang máy không chút do dự mà giơ tay lên bấm nút thang máy.