Eragon 4 (Inheritance) - Di Sản Thừa Kế

Khi màn đêm buông xuống, Eragon phù phép ẩn thân. Rồi nó vỗ nhẹ mũi Saphira, đi bộ về doanh trại Varden.

Cẩn thận nha, cô nàng nhắc.

Vì đang vô hình, nó dễ dàng lướt qua các binh sĩ đang cảnh giới phía ngoài doanh trại. Chừng nào nó còn im lặng, hoặc không ai bắt gặp dấu chân hoặc bóng của nó, thì nó còn di chuyển thoải mái.

Nó lượn vòng quanh khu lều bằng len đến khi nó gặp lều của Roran và Katrina. Nó gõ gõ đốt tay vào trụ lều, Roran thò đầu ra.

“Chú ở đâu?” Roran thầm thì. “Nhanh lên!”

Cắt đứt dòng phép thuật, Eragon hiện thân. Roran tần ngần, rồi nắm tay nó kéo vào căn lều tối.

“Chào em, Eragon,” Katrina nhấc mình lên khỏi chiếc võng.

“Katrina.”

“Thật là tốt lại được gặp em.” Cô ôm khẽ lấy nó.

“Có lâu không?” Roran hỏi.

Eragon lắc đầu. “Chắc không đâu.” Ngồi xổm xuống trên gót chân, nó nghĩ một lúc, rồi bắt đầu niệm nhẹ nhàng bằng cổ ngữ. Đầu tiên, nó đặt thần chú bảo vệ Katrina, bảo đảm cô không bị kẻ khác hại. Nó đặt phạm vi thần chí rộng hơn trước, cố đảm bảo cô và trẻ chưa sinh tránh được quân đội của Galbatorix nếu có gì xảy ra cho nó và Roran. “Những bùa chú này sẽ bảo vệ chị khỏi một số kiểu tấn công,” nó nói. “Em không thể nói chính xác bao nhiêu, vì nó còn tùy vào sức mạnh đòn đánh. Em sẽ cho chị sự phòng vệ khác nữa. Nếu chị bị nguy hiểm, nói từ frethya hai lần và chị sẽ tàng hình.

“Frethya,” cô lẩm bẩm.

“Chính xác. Nó không giấu chị hoàn toàn đâu. Chị vẫn có thể bị nghe thấy, và vết chân của chị vẫn bị nhìn thấy. Dù chuyện gì xảy ra, đừng xuống nước nếu không vị trí của chị sẽ bị lộ ngay. Thần chú sẽ rút năng lượng từ chị, nên chị sẽ mệt nhanh hơn bình thường, và em cảnh báo không nên ngủ nghi nó vẫn đang hoạt động. Chị có thể không bao giờ tỉnh lại. Để kết thúc thần chú, chỉ cần nói frethya letta.”

“Frethya letta.”

“Tốt lắm.”

Rồi Eragon quay qua Roran. Nó mất thời gian hơn để đặt bùa chú bảo vệ anh họ - vì hiển nhiên Roran sẽ đối mặt nhiều mối đe doạn hơn – và nó đặt vào bùa chú nhiều năng lượng hơn nó nghĩ Roran sẽ cho phép, nhưng Eragon không để tâm. Nó không thể chịu được ý nghĩ sẽ đánh bại Galbatorix chỉ để thấy Roran chết trên chiến trường.

Sau đó, nó nói, “Em đã làm khác đi, đáng lẽ em phải nghĩ đến sớm hơn. Ngoài những bùa chú thông thường, em sẽ ếm lên anh một vài cái rút trực tiếp sức mạnh của anh. Khi nào anh còn sống, chúng sẽ bảo vệ anh khỏi nguy hiểm. Nhưng” – nó giơ ngón tay – “chúng sẽ chỉ có hiệu lực nếu các bùa chú khác hết linh, và nếu áp lực đè lên chúng quá lớn, anh sẽ ngất đi và chết.”

“Nói chung là thay vì cứu anh, chúng có thể giết anh à?” Roran hỏi.

Eragon gật gù. “Đừng để bị một bức tường nào khác đổ lên, anh sẽ ổn thôn. Có rủi ro, nhưng em nghĩ cũng đáng, nếu chúng giữ ngựa không xéo lên anh hay một thanh giáo xuyên qua. Hơn nữa, anh cũng cho ếm lên anh phét thuật như chị Katrina. Chỉ cần nói frethua và frethya letta để thành vô hình và hiện hình như ý.” Nó so vai. “Anh sẽ thấy nó hữu dụng trong lúc chiến đấu.”

Roran cười khúc khích ra chiều hiểm ác. “Chắc rồi.”

“Chỉ cần đảm bảo tiên nhân không nhầm anh với pháp sư của Galbatorix là được.”

Khi Eragon đứng dậy, Katrina cũng đứng lên. Cô làm nó ngạc nhiên khi cầm lấy một tay nó ấn vào ngực. “Cảm ơn, Eragon,” cô nói nhẹ nhàng. “Em là một chàng trai tốt.”

Nó đỏ mặt xấu hổ. “Không có gì đâu.”

“Cứ bảo vệ mình thật tốt ngày mai. Em có ý nghĩa rất nhiều với hai anh chị, và chị trông chờ em bên cạnh làm một ông chú tốt của con anh chị. Chị sẽ đau khổ lắm nếu em để mình bị giết.”

Nó cười phá lên. “Đừng lo, Saphira chẳng để em làm gì ngốc nghếch đâu.”

“Tốt lắm.” Cô hôn nó vào cả hai má, rồi thả nó ra. “Bảo trọng, Eragon.”

“Bảo trọng, chị Katrina.”

Roran sánh bước cùng nó ra ngoài. Anh nói, “Cảm ơn chú.”

“Em mừng có thể giúp được gì đó.”

Họ nắm tay và ôm nhau; rồi Roran nói, “Chúc chú may mắn.”

Eragon hít một hơi dài. “Chúc anh may mắn.” Nó nắm chặt cánh tay Roran, miễn cưỡng bỏ ra. “Nếu Saphira và em không quay lại,” nó nói, “anh sẽ trông nom chôn cất bọn em ở quê chứ? Em không muốn xương cốt mình phải nằm lại đây.”

Roran nhướn mày. “Saphira thì hơi khó kéo về đấy.”

“Các tiên nhân sẽ giúp, em chắc đấy.”

“Thì ừ, anh hứa. Chú muốn một nơi nào cụ thể không?”

“Trên đỉnh ngon đồi trọc,” Eragon nhắc lại về ngọn đồi gần nộng trại của họ. Ngọn đồi trọc luôn là điểm lý tưởng cho một lâu đài, điều mà chúng bàn bạc mãi hồi còn nhỏ.

Roran gật gù. “Và nếu anh không quay trở lại…”

“Chúng em cũng sẽ làm như thế cho anh.”

“Anh không định hỏi điều đó. Nếu anh không … chú sẽ trông nom Katrina chứ?”

“Dĩ nhiên. Anh biết mà.”

“Ờ, nhưng mà anh phải chắc cái đã.” Họ nhìn chằm chằm nhau trong một phút. Cuối cùng Roran nói, “Bon anh sẽ chờ chú bữa tối mai.”

“Em sẽ tới.”

Rồi Roran quay vào lều, để Eragon đứng một mình trong màn đêm.

Nó ngước nhìn những ngôi sao và cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, như thế đã thực sự mất đi ai đó gần gũi.

Một lúc sau, nó rảo bước vào trong bóng tối, không dùng phép thuật ẩn thân nữa.

Nó tìm khắp doanh trại cho tới khi nó thấy lều của chú Horst và Elain cùng với con gái họ, bé Hope. Cả ba người vẫn thức, cô bé thì đang khóc.

“Eragon!” Chú Horst reo nhẹ khi Eragon tiến vào. “Vào đây! Vào đây! Chúng tôi dã không thấy cháu từ khi ở Dras-Leona rồi! Cháu khỏe không?”

Eragon nói chuyện với họ gần một tiếng – nó không kể về các Eldunarí, nhưng nó kể về hành trình đến Vroengard, và khi bé Hope chìm sâu vào giấc ngủ, nó chào tạm biệt và quay trở ra.

Nó tìm tiếp đến Jeod, đang đọc những cuộc giấy dưới ánh nên trong khi vợ ông Helen đang ngủ. Khi Eragon gõ cửa và ghé đầu vào lều, ông già mặt đầy sẹo dẹp bỏ đống sách cuộn và bước ra khỏi lều cùng Eragon.

Jeod hỏi rất nhiều, Eragon cũng không trả lời hết, nhưng nó nghĩ đủ để Jeod đoán được những gì sẽ xảy ra.

Sau đó, Jeod đặt tay lên vai Eragon. “Ta không ganh tỵ cháu nhiệm vụ phía trước đâu. Brom sẽ tự hào vì lòng can đảm của cháu.”

“Cháu hy vọng thế.”

“Ta chắc đấy… nếu ta không gặp lại cháu, cháu sẽ biết: ta đã viết một tập nhỏ về những trải nghiệm của cháu và các sự kiện dẫn đến chúng – chủ yếu là cuộc phiêu lưu của ta để lấy lại trứng của Saphira.” Eragon tỏ ra kinh ngạc. “Có lẽ ta không có cơ hội để hoàn thành, nhưng ta nghĩ nó sẽ là bổ sung đáng giá cho tác phẩm của Heslant trong Domia abr Wyrda.”

Eragon cười. “Cháu nghĩ thế là hợp nhất. Dù sao, nếu cả bác và cháu đều sống hay tự do sau ngày mai, có một số chuyện cháu nên kể cho bác, dám chắc sẽ làm cho tập sách của bác đầy đủ và thú vị hơn nhiều.

“Ta trông chờ lắm nhé.”

Eragon lang thang khắp doanh trại thêm một tiếng nữa, rồi dừng lại bên đống lửa nơi con người, người lùn và Urgals vẫn thức. Nó nói chuyện một ít với mỗi chiến binh, hỏi xem họ có được đối xử tối không, bày tỏ thương xót với bàn chân nhức mỏi và khẩu phần ăn ít ỏi, thi thoảng nói đùa một hai câu. Nó hy vọng bằng cách xuất hiện giữa bọn họ, nó sẽ nâng cao sĩ khi và củng cố lòng tin của họ, lan truyền sự lạc quan ra toàn quân. Nó thấy những Urgal có vẻ có tâm trạng tốt nhất; họ dường như rất vui sướng về trận chiến trước mắt và những cơ hội chứng tỏ vinh quang nó mang lại.

Nó còn có mục đích khác nữa: để truyền thông tin sai lệch. Mỗi khi ai đó hỏi nó về việc tấn công Urû’baen, nó ẩn ý Saphira và nó sẽ tiến lên cùng quân đoàn để phá sập góc Tây Bắc của tường thành. Nó hy vọng các gián điệp của Galbatorix sẽ lặp lại lời nói dối cho lão vua ngay khi chuông báo thức Galbatorix ngày mai.

Khi nó nhìn vào mặt những người đang lắng nghe mình, Eragon không nhìn được tự hỏi liệu có ai là kẻ trung thành với Galbatorix không. Ý nghĩ đó khiến nó không thoải mái chút nào, nó còn nghe thấy tiếng bước chân đi theo khi đi từ đống lửa này sang đống khác.

Cuối cùng, khi nó thỏa mãn đã truyền đạt đủ với các chiến binh để chắc chắn mẩu tin sẽ tới tai Galbatorix, nó rời khỏi đống lửa, đi về căn lều phía nam doanh trại, hơi tách ra khỏi những căn khác.

Nó gõ vào trụ đỡ chính: một, hai, rồi ba lần. Không có tiếng đáp lại, rồi nó gõ lần nữa, mạnh hơn và lâu hơn.

Một lát sau, nó nghe thấy tiếng ngái ngủ và sột soạt của cái chăn bị nhấc ra. Nó kiên nhẫn chờ cho tới khi một bàn tay nhỏ nhắn kéo cửa vào, rồi đứa-bé-phù-thủy, Elva hiện ra. Cô bé mặc áo chùng dài tối màu có vẻ quá khổ, và với ánh sáng tù mù từ ngọn đuốc cách vài bộ, nó có thể thấy vẻ cau có trên gương mặt sắc cạnh của cô bé.

“Anh muốn gì, Eragon?” nó hỏi.

“Em không biết à?”

Cô bé nhăn mặt dữ hơn. “Không, tôi không thể, chỉ biết anh muốn cái gì đó tệ đến mức phải thức tôi dậy giữa đêm hôm khuya khoắt, cái đấy thì đồ ngốc cũng thấy. Chuyện gì vậy? Tôi đã không nghỉ ngơi đủ rồi, nên tốt hơn là là chuyện quan trọng.”

“Đúng đấy.”

Nó nói không ngừng nghỉ trong vài phút, mô tả kế hoạch, rồi nói, “Không có em, kế hoạch sẽ không thành công. Em là điểm nhấn của toàn bộ kế hoạch.”

Cô bé cười phá lên có vẻ ngốc nghếch. “Hài hước nhỉ, chiến binh vĩ đại dựa vào một đứa trẻ để giết kẻ mà hắn không thể à.”

“Em có giúp không?”

Cô bé nhìn xuống và chà xát bàn chân trần lên mặt đất.

“Nếu em giúp, tất cả chuyện này …” – nó chỉ về phía doanh trại và thành phố xa xa – “càng kết thúc sớm, và em sẽ không phải chịu quá nhiều …”

“Tôi sẽ giúp.” Cô bé dậm chân nhìn chằm chằm vào nó. “Anh không cần phải mua chuộc tôi. Tôi sẽ giúp dù gì đi nữa. Tôi không định để Galbatorix tiêu diệt quân Varden chỉ vì tôi không thích anh. Anh không quan trọng đến mức đó đâu, Eragon. Ngoài ra, tôi đã hứa với Nasuada, và tôi sẽ giữ lời.” Cô bé gõ gõ cái đầu nhỏ nhắn. “Có gì đó anh không nói cho tôi biết. Có gì đó anh sợ Galbatorix tìm ra trước khi ta tấn công. Chuyện gì đó về …”

Tiếng leng keng của dây xích từ xa ngắt lời cô bé.

Trong giây lát, Eragon hoang mang. Rồi nó nhận ra tiếng động tới từ thành phố.

Nó đặt tay lên thanh gươm. “Sẵn sàng đi,” nó nhắc Elva. “Chúng ta phải rời đi ngay.”

Không bàn cãi gì hết, cô bé quay lại chui vào lều.

Mở rộng tâm thức, Eragon liên lạc với Saphira. Em có nghe thấy không?

Có.

Bọn mình sẽ gặp nhau ở con đường, nếu buộc phải thế.

Tiếng leng keng tiếp tục một lúc nữa, rồi một tiếng ầm dữ dội vang lên, kéo theo tràng im ắng sau đó.

Eragon lắng nghe hết mức nhưng không nghe thêm được gì hết. Nó định phù phép để tăng cường giác quan thì một tiếng huỵch trầm đục vang lên, nối tiếp bằng bằng những tiếng lách cách sắc lẻm.

Rồi một tiếng khác…

Rồi một tiếng khác …

Cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc xương sống Eragon. Tiếng động đó không nhầm đi đâu được là tiếng một con rồng đang bước đi trên đá. Nhưng rồng nào mà có thể nghe tiếng cách xa cả dặm như thế!

Shruikan, ruột nó quặn thắt.

Suốt toàn doanh trại, tiếng tù và vang lên, con người, người lùn và Urgal đốt đuốc cứ như toàn bộ đoàn quân oằn mình tỉnh giấc.

Eragon liếc nhìn Elva khi cô bé vội bước ra khỏi lều, theo sau là bà vú già Greta. Cô bé khoác áo đỏ bên dưới áo giáp dài đúng cỡ.

Tiếng bước chân ở Urû’baen ngừng lại. Thân hình đồ sộ của con rồng đủ để che khuất hết đèn lồng và ánh sáng trong thành phố. Nó lớn cỡ nào vậy? Eragon lo lắng, thất vọng. Lớn hơn Glaedr là cái chắc rồi. Có lớn bằng Balgabad không? Eragon không biết được. Chưa đến lúc.

Rồi con rồng bật lên phóng ra ngoài thành phố, khi nó dang cánh, trông cứ như hàng trăm cánh buồm đen no gió. Khi nó đập cánh, không khí giật mạnh ào ạt như sấm sét, khắp cả vùng chó sủa nhặng và tiếng gà gáy liên hồi.

Không cần nghĩ ngợi, Eragon núp xuống, cảm thấy như một con chuột lẩn tráng đại bàng.

Elva giật giật vạt áo nó. “Ta nên đi thôi,” cô bé nài nỉ.

“Chờ đã,” nó thầm thì. “Chưa đến lúc.”

Tràng cỏ bị cắt một mảng vĩ đại khi Shruikan bay lên trời, cao hơn cao hơn nữa. Eragon cố đoán kích cỡ con rồng từ đường nét mờ ảo, nhưng bầu trời vẫn quá tối và khoảng cách này quá khó để xác định. Dù kích thước nó có chính xác ở chừng nào thì cũng lớn ghê gớm. Mới chỉ khoảng một thế kỉ tuổi đời, nó đáng ra phải nhỏ hơn thế này nhiều, nhưng Galbatorix có vẻ đã kích thích nó tăng trường, cho dù hắn có Thorn.

Khi nó nhìn bóng đen lượn lờ trên đầu, Eragon hy vọng Galbatorix sẽ không đi cùng con rồng, hoặc nếu có thì cũng không thèm lục soát tâm trí của những người phía dưới. Nếu lão làm thế, lão sẽ phát hiện …

““Eldunarí,” Elva thở hổn hển. “Đó là thứ anh đang giấu!” Phía sau cô bé, bà vú nuôi nhăn mặt khó hiểu và bắt đầu hỏi han.

“Trật tự!” Eragon gầm gừ. Elva mở miệng, nhưng nó chắn tay lại, ép cô bé im mồm. “Không phải lúc này, tại đây,” Nó cảnh cáo. Cô bé gật gật, nó bỏ tay ra.

Đúng lúc đó, một tràng lửa rộng như sông Anora quét ngang qua bầu trời. Shruikan gạt đầu tới lui, phun ra những luồn lửa điên cuồng trên doanh trại và cánh đồng, màn đêm như vỡ ra như tiếng thác nước đổ. Sức nóng châm chích mặt Eragon. Rồi ngọn lửa tắt dần như sương sớm, để lại tàn dư chói mắt và tỏa đầy mùi lưu huỳnh.

Con rồng khổng lồ quay đầu đập cánh thêm cái nữa – làm không khí chấn động – trước khi cái bóng màu đen lướt về phía thành phố chui vào tòa thành. Theo sau những bước chân là tiếng xích kêu leng keng, và vang vọng âm thanh của cánh cổng đóng sập.

Eragon thở phào một hơi dài, cổ họng nó khô cứng. Tim nó đập nhộn nhạo đau đớn. Chúng ta phải đánh với … cái đó ? Nó nghĩ, cùng với bao nỗi sợ hãi trước đây.

“Sao nó không tấn công?” Elva run lên hỏi khẽ.

“Nó muốn đe dọa chúng ta.” Eragon cau mày. “Hoặc đánh lạc hướng.” Nó tìm khắp các tâm trí của Varden đến khi thấy Jörmundur, chỉ dẫn cho người chiến binh kiểm tra lính canh vẫn ở vị trí hay không. Quay sang Elva nó hỏi, “Em có cảm thấy chút gì từ Shruikan không?”

Cô bé rùng mình. “Đau đớn. Cực kì đau đớn. Cả giận dữ nữa. Nếu nó có thể, nó sẽ giết sạch mọi sinh vật và đốt cháy hết cây cỏ cho đến khi không còn gì nữa. Con rồng hoàn toàn điên rồi.”

“Có cách nào tiếp xúc với nó không?”

“Không đâu. Chuyện tốt nhất có thể làm là giải thoát nó khỏi sự khốn khổ này.”

Biết điều này khiến Eragon rất buồn. Nó luôn nghĩ họ có thể cứu Shruikan khỏi tay Galbatorix. Nén lại, nó hỏi, “Mình nên đi thôi. Em sẵn sàng chưa?”

Elva giải thích cho bà vú rằng cô bé sẽ rời đi, làm bà buồn vô cùng, nhưng cô bé an ủi bà bằng vài lời. Sức mạnh thấy hiểu trái tim người khác của cô bé chưa bao giờ khiến Eragon thôi kinh ngạc, và cả lo lắng nữa.

Khi Grate đồng ý, Eragon giấu cả Elva và nó bằng phép thuật, bắt đầu bước đến ngọn đồi nơi Saphira đang chờ.

Qua bức tường và trong dạ dày

“Anh có nhất thiết phải như thế không?” Elva hỏi.

Eragon ngừng lại nửa chừng khi đang kiểm tra đai buộc chân trên yên cương của Saphira, ngước nhìn lên cô bé đang ngồi khoang chân nghịch ngợm khớp nối áo giáp của mình.

“Gì thế?” nó hỏi ngược.

Cô bé di di ngón tay vừa nhỏ vừa nhọn lên môi. “Anh cứ nhai nhai bên trong miệng ấy. Nó gây mất trập trung lắm.” Rồi nghĩ thêm một giây, cô bé nói, “với cả nó tởm lắm.”

Hơi ngạc nhiên, nó nhận ra mình đang cắn má phải cho đến khi da miệng nó rách mấy chỗ. “Anh xin lỗi,” nó nói, rồi tự chưa cho mình rất nhanh.

Nó đã dành hết thời gian còn lại của buổi đêm thiền định – suy nghĩ không phải về tương lai hay quá khứ, mà về hiện tại: cơn gió nhẹ mát lạnh lùa trên gia, cảm giác mặt đất bên dưới, hơi thở đều đặn, nhịp đập nhè nhẹ của tim nó như đang đánh dấu nhưng giây phút cuối cùng trong đời.

Lúc này ngôi sao buổi sáng Aiedail đã mọc từ đằng Đông – báo trước ánh bình minh đầu tiên – cũng là lúc họ chuẩn bị cho cuộc chiến. Nó cẩn thận kiểm tra từng tí một trên đồ dùng, điều chỉnh yên cương cho Saphira thật thoải mái, dọn dẹp túi yên sạch sẽ chỉ trừ túi chứa Eldunarí của Glaedr mà miếng đệm lót, cài rồi tháo đai kiếm ít ra cũng phải năm lần.

Nó kiểm tra lại dây đai trên yên cương lần nữa xong rồi nhảy xuống khỏi Saphira. “Đứng dậy nào,” nó bảo. Elva nhìn nó khó chịu nhưng vẫn làm theo, vạt áo dài của cô bé lướt trên cỏ. Bước nhanh tới, nó thò tay chạm vào cạnh áo giáo của cô bé để đảm bảo chúng được đeo đúng cách. “Ai làm cái này cho em vậy?”

“Một cặp anh em người lùn đáng mến tên gọi Ûmar and Ulmar.” Má cô bé lúm đồng tiền khi cười với nó. “Họ không nghĩ là tôi cần nó, nhưng tôi đã nói rấtthuyết phục.”

Em chắc là nhóc như vầy rồi, Saphira truyền ý nghĩ cho Eragon. Nó cố nín cười. Cô bé đã dành gần như cả đêm nói chuyện với những con rồng, lôi cuốn chúng hết sức có thể. Tuy nhiên Eragon có thể nói chúng sợ cô bé – kể cả những con rồng cổ xưa như Valdr – kể cả chúng cũng không có các nào chống lại sức mạnh của Elva. Không ai có thể.

“Thế Ûmar and Ulmar có cho em cái dao nào để chiến đầu không?” Nó tò mò.

Elva cau mày. “Sao tôi phải muốn cái đó chứ?”

Nó nhìn chăm chú cô bé trong giây lát, rồi lấy ra con dao đi săn cũ kĩ của mình giờ chỉ còn dùng khi ăn, giắt nó trên lưng cô bé bằng một chiếc dây da. “Chỉ đề phòng thôi,” nó nhẹ giọng khi cô bé phản đối. “Rồi, đi nào.”

Cô bé ngoan ngoãn trèo lên lưng, vòng tay quanh cổ nó. Nó cứ khênh cô bé đến chân đồi như vậy, làm cả hai đều vướng víu, nhưng cô bé không thể bước nhanh như nó được.

Nó cẩn trọng trèo lên lưng Saphira từ mấu vai cô nàng. Khi nó bám vào gai chìa ra từ cổ Saphira, nó vặn mình giúp Elva có thể nhẹ nhàng trèo lên yên cương.

Khi nó thấy thân hình cô bé rời khỏi vai, Eragon lại leo xuống. Nó ném khiên lên, hất mạnh lên, giang rộng đôi tay, gần như kéo cô bé khỏi Saphira.

“Em bắt được chưa?” Nó hỏi.

“Rồi,” cô bé đáp, kéo mạnh chiếc khiên lên trên vạt áo. Cô bé xùy tay ra, “Đi, đi.”

Vừa giữ chắc chuôi Brisingr khỏi lủng lẳng giữa hai chân, Eragon vừa chạy lên đỉnh đồi, rồi nó quỳ trên một chân, cúi thấp hết cỡ. Đằng sau nó, Saphira trường lên được một đoạn sườn dốc, ép mình xuống đất và thò đầu qua đám cỏ cho đến khi tầm nhìn của cô nàng với nó giống nhau.

Hàng đoàn người, người lùn, tiên nhân, Urgal và ma mèo lũ lượt kéo ra khỏi doanh trại của Varden. Trong tia nắng xám nhạt bình minh, nó nhìn đoàn người vẫn không rõ hình thù gì cả, cũng vì họ chẳng mang theo cái gì phát sáng hết. Đoàn người hành quân qua cánh đồng thoai thoải tới Urû’baen, khi chỉ còn nửa dặm cách thành phố, họ phân thành ba hàng. Một hướng thẳng đến cổng thành chính, một tiến về góc Đông Nam, một tiến về phía Tây Bắc.

Nhóm cuối cùng chính là nhóm nó ẩn ý sẽ đi cùng.

Các chiến binh quấn vải quanh chân và vũ khí, và nói chuyện cũng chỉ thì thầm. Dù vậy, thỉnh thoảng Eragon vẫn nghe thấy tiếng be be của cừu hoặc tiếng ngựa hí, cả tiếng chó sủa khi đoàn quân tiến lên. Binh lính trên tường thành sẽ sớm thấy thôi – chắc sẽ là khi các binh sĩ di chuyển máy bắn đá, lăng đá và tháp công thành mà họ giấu kín trên cánh đồng trước thành phố.

Eragon ấn tượng bởi khí thế của con người, người lùn và các Urgal bước vào trận chiến sau khi thấy Shruikan. Họ phải tin tưởng chúng mình lắm đấy, nó trầm trồ với Saphira. Trách nhiệm đè nặng lên vai,nó hiểu rõ nếu bọn họ thất bại, gần như sẽ chẳng binh sĩ nào sống sót.

Ừ phải, nhưng nếu Shruikan lại bay ra ngoài, họ sẽ chạy tán loạn như chuột thôi.

Nên tốt nhất bọn mình không để chuyện đó xảy ra.

Tiếng tù và nổi lên từ Urû’baen, rồi một tiếng khác, một tiếng khác nữa, ánh lửa bắt đầu được thắp lên khắp thành phố từ những cây đèn lồng nhấp nháy và đuốc sáng rực.

“Tới nào,” Eragon lẩm bẩm, tim đập nhanh hơn.

Giờ thì tiếng chuông báo động đang ngân lên, quân Varden cũng chả buồn giữ bí mật nữa. Từ phía Đông, một nhóm tiên nhân trên lưng ngựa phi nước đại đến ngọn đồi chống lưng thành phố, cố tiến lên con dốc tấn công vào tường thành phía trên phiến đá khổng lồ trên đầu thành Urû’baen.

Ở trung tâm khu doanh trại trống hoác, Eragon nhìn thấy ảo ảnh của Saphira. Trên lưng ảo ảnh là một hình bóng đang ngồi – nó biết thừa đó là ảo ảnh hoàn hảo của chính mình – đang cầm gươm với khiên.

Bản sao của Saphira ngước đầu dang cánh, phi thẳng lên bầu trời gầm thét.

Họ làm tốt lắm, phải không? Nó bảo Saphira.

Tiên nhân hiểu rõ rồng trông như thế nào, hành xử ra sao, …, không như loài người.

Ảo ảnh của Saphira hạ cánh xuống nhóm binh sĩ phía Bắc, dù Eragon thấy các tiên nhân rất cẩn thận không để cái bóng lại quá gần các binh sĩ, để họ không phát hiện ra đó chỉ là ảo ảnh như cầu vồng, không hơn không kém.

Bầu trời sáng dần lên khi quân Varden và đồng minh tập trung thành những đội ngũ chỉnh tề bên ngoài tường thành. Trong thành, binh lính của Galbatorix tiếp tục chuẩn bị phòng ngự, nhưng rõ ràng theo cách họ chạy nháo nhào qua các lỗ châu mai thì họ thực sự hoảng sợ và nháo loạn. Tuy nhiên Eragon biết họ sẽ không lúng túng lâu.

Ngay bây giờ, Nó nghĩ. Ngay bây giờ! Đừng đợi thêm nữa. Nó quét ánh mắt lên những toàn nhà, tìm kiếm ánh sáng đỏ mong manh, nhưng chẳng có gì hết. Chúng mày ở đâu vậy, khi thật?! Ra đi chứ!

Thêm ba hồi tù và nữa,lần này là của quân Varden. Hàng tràng điệp khúc hô hào và la hét từ trong quân sĩ vang dội, rồi quân Varden bắt đầu bắn những hòn đá tảng về phía thành phố, cung thủ phóng tiễn, hàng đoàn chiến binh xông thẳng về phía bức tường thành tưởng như không thể vượt qua.

Đá, lao, cung tên dường như bay chậm đi thành một hình vòng cung ngăn cách quân đoàn và thành phố. Không có cái nào nhắm vào tường thành cả; cố phá sập nó chỉ vô nghĩa, nên những xạ thủ nhắm cao hơn, xa hơn nữa. Vài tảng đá vỡ nát khi rơi trong Urû’baen, bắn ra tứ phía những mảnh vỡ nhọn như dao găm, những tảng khác xuyên qua công trình rồi rơi xuống lòng được như thế những hòn bi khổng lồ.

Eragon tự nhủ kinh khủng xiết bao khi thức dậy giữa cơn bối rối kinh hoàng, từng tảng đá lớn rơi như mưa xuống đầu. Sự chú ý của nó chuyển sang nơi khác khi ảo ảnh Saphira bay vượt qua các binh sĩ. Với ba cú đạp cánh, ảo ảnh trèo dần lên bức thường rồi phun qua những lỗ châu mai những luồng lửa – nó thấy có vẻ sáng hơn bình thường. Tuy nhiên ngọn lửa có vẻ đủ thực, được gọi ra bởi các tiên nhân đứng gần phía Bắc thành, những người cùng lúc tạo ra và duy trì ảo ảnh.

Ảo ảnh Saphira nhào tới lui giữa một không tường thành, quét sạch các binh sĩ. Khi cô nàng xong việc, một nhóm chừng hai mươi mấy tiên nhân bay lên đỉnh một tòa tháp trên tường thành, để tiếp tục trông chừng ảo ảnh khi nó tiến sâu vào Urû’baen.

Nếu Murtagh và Thorn không không ra sớm, chúng sẽ bắt đầu lo lắng vì sao bên ta tấn công từ các phía khác, nó bảo Saphira.

Chúng sẽ nghĩ ta đang bảo vệ các binh sĩ vượt qua phòng tuyến, cô nàng đáp. Cứ chờ thêm thôi.

Vài nơi dọc bờ tường, từng nhóm binh lính bắn tên hay phóng lao xuống đoàn quân bên dưới, hạ gục hàng tá Varden. Thương vong không tránh được, nhưng Eragon vẫn hối hận, vì cuộc tấn công của các binh sĩ chỉ để đánh lạc hướng; họ không có khả năng vượt qua phòng vệ của bức tường thành. Trong khi đó, tháp công thành được đẩy tới gần hơn, cung tên bay tán loạn giữa tầng trên tháp với các lỗ châu mai.

Từ trên cao, một dài dầu hắc ín sôi sung sung tràn xuống rìa nhô ra và biến mất xuống các tòa nhà bên dưới. Eragon nhìn lên và thấy những chớp sáng trên bức tường chắn trên vách dựng đứng. Ngay khi đó, nó thấy bốn cái thân thể ngã ngào sang một bên, rơi thẳng xuống nền đất như những con rối. Cảnh tượng khiến Eragon mừng rõ, vì nó có nghĩa các tiên nhân đã chiếm được tường thành phía trên.

Ảo ảnh Saphira đảo vòng quanh thành phố, đốt cháy vài ngôi nhà. Khi nó đang bay, một chùm tên phóng ra từ những cũng thủ đứng trên nóc nhà. Ảo ảnh bay chệch đi để tránh những mũi tên, rồi có vẻ như bị nạn, đâm thẳng vào một trong những tòa tháp của tiên nhân rải rác khắp Urû’baen.

Cú va chạm trông thực hoàn hảo. Eragon nhăn mặt đồng cảm khi nó thấy cánh trái của con rồng ảo đập thẳng vào tòa tháp, tiếng xương gãy tựa như cỏ khô gãy gập. Saphira giả gầm lên, quẫy đạp khi nó rơi xoáy ốc xuống lòng đường. Những ngồi che khuất nó, nhưng tiếng gầm của nó vang lên hàng dặm, và ngọn lửa nó thở ra táp vào bề mặt của những ngôi nhà, đối cháy mặt dưới phiến đá vĩ đại bao phủ thành phố.

Em thì chả bao giờ vụng như vậy hết, Saphira khịt mũi.

Anh biết rồi.

Một phút trôi qua. Càng lúcEragon càng căng thẳng hơn, đến mức nó không thể chịu nổi. “Chúng đâu rồi chứ?” nó gầm gừ, nắm chặt bàn tay. Mỗi giây trôi qua thì binh lính càng dễ phát hiện ra con rồng họ hạ gục không hề tồn tại.

Saphira nhìn thấy chúng đầu tiên. Kia kìa, cô nàng chỉ cho nó thấy qua ý nghĩ.

Như một thanh gươm màu đỏ rơi xuống từ trên trời, Thorn phi thẳng qua cái lỗ giấu trong phiến đá nhô ra. Nó bay dọc xuống vài trăm thước, rồi cụp cánh đủ để hạ xuống tốc độ an toàn trước khi hạ cánh xuống khoảng trống gần nơi ảo ảnh Saphira và Eragon rơi xuống.

Eragon nghĩ nó trông thấy Murtagh trên con rồng đỏ, nhưng khoảng cách quá xa để chắc chắn. Họ hy vọng đấy là Murtagh, vì nếu là Galbatorix, thì kế hoạch bể chắc rồi.

Chắc phải có đường hầm trong tảng đá, nó bảo Saphira.

Lửa càng cháy dữ dội hơn giữa các tòa nhà, rồi ảo ảnh Saphira nhảy qua mái nhà, trông như con chim gãy cánh, vẫy vẫy thêm một khoảng ngắn rồi lại rơi xuống nền đất. Thorn đuổi theo.

Eragon không nhìn thêm một chút nào.

Nó trườn trở lại, leo thẳng lên cổ Saphira, ngồi lên yên cương phía sau Elva. Mất chỉ mấy giây để xỏ và buộc chân vào đai thắt. Những cái khác nó thả lỏng, chúng chỉ làm nó chậm đi. Đai phía trên cùng còn để giữ chân Elva.

Nhanh chóng niệm cổ ngữ, nó làm phép giấu cả ba. Khi phép thuật có hiệu quả, nó bắt đầu cảm thấy mất thăng bằng như nó vẫn thường thấy khi tàng hình. Trông như thể nó đang bồng bềnh vài thước phía trên vệt cỏ tối thực lớn hình rồng.

Khoảnh khắc nó niệm chú xong, Saphira vụt thẳng về phía trước. Cô nàng đạp mạnh đỉnh đồi, cố đập cánh lấy độ cao.

“Không thoải mái lắm phải không?” Elva nói khi nó lấy cái khiên lại từ cô bé.

“Không, không phải lúc nào cũng thế!” Nó đáp, cố cao giọng để át tiếng gió.

Ẩn sau tâm trí, nó cảm thấy Glaedr, Umaroth và các Eldunarí đang quan sát khi Saphira cắt góc và lượn về doanh trại Varden.

Giờ chúng ta sẽ trả được thù, Glaedr trầm giọng.

Eragon cúi rạp người lên Elva khi Saphira tăng tốc. Tập trung giữa lòng doanh trại, nó thấy Blödhgarm và mười tiên nhân pháp sư, cả Arya nữa – đang cầm thanh Dauthdaert. Mỗi người họ đều cầm theo những sợi dây dài ba chục thước quấn quanh ngực. Ở đầu kia, các sợi đây đều gắn với một khúc gỗ lớn như bắp đùi Eragon và dài ngang với một Urgal trưởng thành.

Khi Saphira nhào xuống doanh trại, Eragon ra hiệu họ bằng tâm trí, hai tiên nhân ném cây gỗ lên không trung. Saphira quặp lấy bằng vuốt cô nàng, các tiên nhân nhảy vọt lên, và chỉ một lát sau, Eragon cảm thấy giật mạnh, Saphira cũng bay trầm hẳn khi nó phải chở từng ấy người.

Nhìn qua cô nàng, nó thấy các tiên nhân, sợi dây và khúc cây biến khỏi tầm mắt bởi các tiên nhân đã phù phép tàng hình như nó vậy.

Đập cánh liên tục, Saphira lên cao hơn ngàn thước, từ đó cô nàng và các tiên nhân dễ dàng vượt qua tường thành và các công trình bên trong.

Nhìn về bên trái, Eragon bắt gặp trước tiên cảnh Thorn và ảo ảnh Shaphira đang đuổi bắt trên mặt đất khắp mạn Bắc thành phố. Các tiên nhân điều khiển ảo ảnh cố gắng giữ Thorn và Murtagh bận rộn hoạt động đến mức không thể tấn công bằng tâm trí. Nếu hắn làm thế, hoặc nếu chúng tóm được ảo ảnh, chúng sẽ biết ngay mình bị lừa.

Chỉ vài phút nữa thôi, Eragon thầm nhủ.

Saphira bay vọt qua cánh đồng. Bay qua những máy cẩu đá và người điểu khiển miệt mài. Bay qua hàng cung thủ với những mũi tên cắm vào mặt đất như những cây sậy trắng. Bay qua những tháp công thành, qua các chiến binh trên mặt đất: con người, người lùn, Urgal che mình bằng những tấm khiên khi cố dựng thang trèo lên tường thành, giữa họ là các tiên nhân: cao, mảnh khảnh, với mũ giáp sáng bóng, giáo dài ngoằng và thanh gươm dẹt.

Rồi Saphira bay qua bức tường thành. Eragon cảm thấy cơn nhức nhối kì lạ khi Saphira hiện ra ngay bên dưới nó, và nó thấy mình đang nhìn vào phía sau đầu Elva. Nó đoán Arya và các tiên nhân treo lủng lẳng bên dưới cũng hiện hình như vậy. Eragon chửi thề một câu rồi thu lại thần chú che giấu. Phép phòng hộ của Galbatorix có vẻ sẽ không để họ vào thành phố mà không bị nhìn thấy. Saphira cố phóng nhanh tới cánh cổng khổng lồ của tòa thành. Bên dưới họ, Eragon nghe thấy tiếng la hét sợ hãi lẫn ngạc nhiên, nhưng nó không thèm để ý chút nào. Murtagh và Thorn là những kẻ khiến nó lo lắng, không phải lũ binh lính.

Cụp nhẹ cánh, Saphira lượn về phía cánh cổng. Làm như thể sẽ đâm thẳng vào nó, nhưng cô nàng đảo lại bay thẳng lên vừa đập ngược cánh để hãm tốc độ. Khi gần như dừng lại, cô nàng bay chầm chầm xuống cho đến khi các tiên nhân chạm đất an toàn. Khi họ cắt rời sợi dây, Saphira hạ cánh xuống khoảnh sân trước cổng, khiến Eragon và Elva rung mạnh khi tiếp đất.

Eragon giật khớp nối đai giữ nó và Elva vào yên cương. Rồi nó giúp cô bé xuống lưng Saphira, họ hối hả chạy theo các tiên nhân về phía cổng.

Lối vào tòa thành là hai cánh cửa đen không lồ, gặp nhau ở một điểm cao tít. Chúng như thể làm từ sắt đặc và đóng lên hàng trăm, có khi hàng ngàn đinh nhọn đầu, mỗi cái lớn bằng đầu Eragon. Cảnh tượng thật đáng nản; Eragon khó tưởng tượng ra một lối vào kém lôi cuốn hơn thế.

Cầm chắc thanh thương, Arya chạy tới lỗ hổng ở cánh cửa bên trái. Lỗ hổng rất nhỏ, viền đen hình chữ nhật vừa đủ cho một người chui lọt. Ở phía trong hình chữ nhật là dảikim loại, rộng khoảng ba ngón tay, dài gấp ba lần, sáng hơn một chút so với viền ngoài.

Khi Arya tới gần cánh cửa, dải kim loại thụt vào nửa tấc, rồi trượt sang một bên loẹt xoẹt tiếng rỉ sét. Một cặp mắt cú vọ nhìn ra từ bóng tối bên trong.

“Ai vậy?” Một giọng ngạo mạn kêu lên. “Nói rõ chuyện hoặc biến đi!”

Không chần chừ một giây, Arya cắm phập thanh Dauthdaert qua lỗ hổng. Tiếng ùng ục vang lên từ bên trong, Eragon nghe thấy cái xác đổ uống nền nhà.

Arya rút thanh thương ra, rồi vẩy sạch máu và mẩu thịt khỏi lưỡi ngạnh. Rồi cô cầm nửa sau thanh thương bằng cả hai tay, đặt đầu thương vào cạnh phải của lỗ hổng, rồi nói, “Verma!”

Eragon nheo mắt nhìn đi khi ánh lửa xanh chói chang phóng ra giữa đầu thương và cánh cổng. Thậm chí từ cách vài thường nó cũng có thể cảm nhận sức nóng.

Mặt nhăn nhó vì căng thẳng tột độ, Arya dí đầu thương vào cánh cổng, từ từ cắn qua tấm sắt. Kim loại chảy tóe lửa và tuôn theo phía cạnh dưới lưỡi thương rơi xuống đất như mỡ trong chảo nóng, làm Eragon và những người khác phải lui lại.

Khi Arya đang làm phép, Erago nhìn về phía Thorn và ảo ảnh Shaphira. Nó không thể nhìn thấy chúng, nhưng nó vẫn nghe thấy những tiếng gầm và âm thanh nhà cửa tan nát.

Elva dựa hẳn người vào Eragon, nó nhìn thấy cô be đang run rẩy toát mồ hôi như thể đang sốt cao. Nó quỳ xuống bên cạnh cô bé. “Có cần anh cõng em không?”

Cô lắc đầu. “Tôi sẽ khá hơn khi vào trong và cách xa … đó.” Cô bé hướng về phía cuộc chiến.

Ở rìa sân, Eragon nhìn thấy vài người – có vẻ không giống binh lính lắm – đang đứng trong khoảng trống gữa những ngôi nhà lớn, quan sát bọn họ. Dạo họ đi được không em? Nó nhờ Saphira. Cô nàng lúc lắc đầu và gầm nhẹ, khiến những người kia chạy có cờ.

Khi dòng thác lửa và kim loại chảy trắng toát ngừng lại, Arya đá vào lỗ hổng, đến cú thứ ba thì cánh cửa đổ về phía sau trúng xác người gác cổng. Một giây sau, mùi len và da cháy tỏa ra ào ạt.

Vẫn cầm thanh Dauthdaert, Arya bước qua cánh cửa tối thăm thẳm. Erago nín thở. Dù lưới phòng hộ nào Galbatorix đặt lên tòa thành, thanh Dauthdaert cũng có thể cho phép cô vượt qua chúng mà không tổn thương gì, kể cả cắt xuyên qua lỗ hổng. Nhưng biết đâu nhà vua đã phù phép gì đó mà thanh Dauthdaert không thể đối phó được thì sao.

Nó thở phào nhẹ nhõm khi Arya đi vào trong tòa nhà mà không xảy ra chuyện gì.

Rồi một nhóm tầm hai chục lính lao về phía cô, mũi giáo chìa ra. Eragon rút thanh Brisingr và vượt qua lỗ hổng. Nhưng nó không dám vượt qua ngưỡng cửa của tòa nhà để nhập bọn với cô, chưa đến lúc.

Sử dụng thương điệu nghe không kém gì cầm gườm, Arya chiến đấu với cả đám lính, đánh bại họ rất nhanh.

“Sao em không cảnh báo cô ấy?” Eragon la lên, vẫn không rời mắt khỏi cuộc đấu.

Elva đi tới cạnh nó gần lỗ hổng. “Vì chúng không thể làm cô ấy bị thương.”

Lời nói của cô bé như thể tiên tri; không tên lính nào đánh trúng Arya nổi. Hai gã cuối cùng cố chạy thoát, nhưng Arya chặn lại trước mặt và giết chúng khi chưa chạy được hơn chục bộ xuống tiền sảnh, còn lớn hơn bốn hành lang chính của Tronjheim.

Khi tất cả lính đã chết, Arya gạt mấy cái xác sang một bên để dọn dẹp đường tới lỗ hổng. Rồi cô đi xuống tiền sảnh khoảng bốn mươi thước, đặt thanh Dauthdaert xuống sàn, gạt nó về phía Eragon.

Khi rời tay khỏi thanh thương, cô có vẻ chùn lại như thể chuẩn bị cho một cú đánh, nhưng có vẻ cô vẫn không bị tác động gì bởi pháp thuật trong tòa nhà.

“Nàng có cảm thấy gì không?” Eragon kêu lên. Giọng của nó vang mãi trong sảnh.

Cô lắc đầu. “Cứ đứng hẳn xa cánh cổng là ổn thôi.”

Eragon đưa thương cho Blödhgarm cầm lấy đi qua lỗ hồng. Cùng nhau Arya và vị tiên nhân đầy lông lá tiến vào trong hai căn phòng hai bên cửa và vận hành cơ chế ẩn giúp để mở cổng, một việc dường như quá sức số lượng tương đương con người.

Tiếng leng keng của xích sắt vang lên khi cánh cổng sắt khổng lồ dần mở ra ngoài. Khi lỗ hổng lớn vừ đủ cho Saphira, Eragon hô, “Dừng lại!” và cánh công ngừng mở ra.

Blödhgarm đi ra khỏi căn phòng bên phải, vẫn giữ khoảng cách với cổng vòm, gạt thanh Dauthdaert cho một tiên nhân khác.

Cứ như vậy, họ lần lượt vào bên trong tòa thành.

Khi chỉ còn Eragon, Elva và Saphira bên ngoài, một tiếng gầm dữ dội vang lên ở phía Bắc thành phố, rồi trong khoẳng khắc, toàn bộ Urû’baen như lặng đi.

“Chúng bắt được mánh của ta rồi,” tiên nhân Uthinarë la lên. Ông quăng thương cho Eragon. “Nhanh lên, Bàn-tay-Bạc!”

“Tới em đấy,” Eragon đưa thanh Dauthdaert cho Elva.

Cài thanh thương vào cánh tay, cô bé chạy nhanh đến chỗ các tiên nhân, ném trở lại cho Eragon, nó cầm lấy chạy thẳng qua cổng vòm. Quay lại nó thấy Thorn đang bay lên từ mấy ngôi nhà phía rìa thành phố. Eragon quỳ xuống, đặt thanh Dauthdaert xuống sàn rồi đẩy mạnh về phía Saphira. “Nhanh lên!” Nó hét.

Mất vài giây để Saphira lần mò thanh thường, cố nhặt nó lên bằng đầu vuốt. Cuối cùng cô nàng cũng nhét được vào kẽ răng, nhảy vào hành lang khổng lồ, đè nát xác của những tên lính.

Từ phía xa, Thorn đập cánh hối hả, phi hết tốc lực về phía tòa thành.

Niệm lên cùng một giọng, Arya và Blödhgarm phù phép. Tiếng loảng xoảng đinh tai nhức óc vang dội giữa những bức tường đá, cánh cổng sắt đóng lại nhanh hơn nhiều so với khi mở ra. Nó đóng lại ầm một tiếng mà Eragon cảm thấy chân rung rung, rồi một thanh thép – dày ba thước, rộng sáu thước – trượt khỏi bức tường chốt cửa từ bên trong.

“Đủ giữ chúng một lúc đấy,” Arya nói.

“Không lâu thế đâu,” Eragon nhìn về phía lỗ hổng đang mở.

Rồi họ quay lại nhìn về phía trước.

Eragon đoán tiền sảnh chạy dài tầm một phần tư dặm, đưa họ sâu vào trong ngọn đối phía sau Urû’baen. Ở tận cuối là một cánh cửa khác, cũng lớn như cái đầu, nhưng được phủ bởi vàng dát lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn lồng không lửa cách đều nhau suốt dọc bờ tường. Hàng tá lối đi phụ nhủ hơn tỏa ra từ hai bên, nhưng không cái nào đủ lớn cho Shruikan, dù Saphira có thể đi vừa nhiều lối. Cờ đỏ thêu viền lửa được Galbatorix đặt làm dấu hiệu treo suốt dọc tường mỗi một trăm thước. Ngoài ra không còn gì khác trong tiền sảnh.

Kích thước của những lối đi phụ thực đáng kinh ngạc, nhưng nó còn căng thẳng hơn khi thấy chúng rỗng hoác. Nó đoán phòng đặt ngai vàng ở phía kia cánh cổng vàng, nhưng nó không nghĩ tiếp cận nơi đó đơn giản chút nào. Chỉ cần Galbatorix xảo quyệt bằng một nửa như người ta vẫn đồn thôi, lão cũng phải đặt hàng chục, hoặc hàng trăm cái bẫy khắp hành lang.

Eragon thấy bối rối vì nhà vua vẫn chưa tấn công họ. Nó vẫn không cảm thấy tâm trí nào khác trừ Saphira và những người đồng hành, nhưng nó chắc chắn chú ý đang tiến gần tới nhà vua thế nào. Cả tòa thành dường như đang quan sát họ.

“Lão phải biết chúng ta đang ở đây,” nó nín lặng. “Tất cả chúng ta.”

“Vậy tốt nhất là đi nhanh thôi,” Arya nói. Cô lấy thanh Dauthdaert xuống từ miêng Saphira. Thanh thương bám đầy nước dãi. “Thurra,” Arya niệm, và chất lỏng đặc sệt rơi xuống sàn.

Phía sau họ, bên ngoài cánh cửa sắt, Thorn đang hạ cánh ầm ỹ. Nó gào lên chán nản, rồi có gì đó nặng nề đạp vào cánh cổng, tiếng chuông vang lên ồn ào.

Arya vượt lên dẫn đầu đoàn, Elva cũng bước lên theo. Cô bé tóc đen đặt tay vào cán– họ sẽ chia sẻ sự bảo vệ của thanh thương – rồi cả hai cùng tiến tới, đi theo đại sảnh vĩ đại sâu vào hang ổ của Galbatorix.

Khoảng lặng giữa cơn bão

“Thưa ngài, đến giờ rồi.”

Roran mở mắt, gật đầu nhìn cậu bé với cái đèn lồng thò đầu vào trong lều. Chú bé chạy vụt đi, còn Roran trườn qua, hôn má Katrina. Cả hai đều không ngủ.

Họ cùng nhau dậy và mặc đồ. Cô xong xuôi trước, anh mất thời gian hơn để mặc giáp và đeo vũ khí.

Khi anh đeo gang tay, cô đưa anh một lát bánh mì, ít pho mát và một cốc trà ấm. Anh không động tới mẩu bánh, cắn một miếng phó vát và uống một hơi cạn cốc trà.

Họ nắm tay nhau một lúc, rồi anh mở lời, “Nếu là con gái, đặt cho con bé cái tên nào dữ dội một tí.”

“Con trai thì sao anh?”

“Cũng vậy. Trai hay gái, em cần phải mạnh mẽ để tồn tại trong thế giới này.”

“Em sẽ cố. Em hứa.” Họ buông nhau ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Chiến đấu tốt nhé, chồng em.”

Anh gật đầu, rồi quay đi rời khỏi lều trước khi anh mất bình tĩnh.

Lính tráng dưới quyền anh đã tập hợp lại phía bắc doanh trại khi anh tới. Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ ánh trăng mờ trên cao và ánh đuốc ở công sự bên ngoài. Trong ánh sáng mờ ảo chập chờn, các binh sĩ trông như đoàn thú đang chuyển mình, đầy hung hãn và đe dọa.

Trong hàng ngũ của họ có một lượng lớn Urgal, cả vài Kull nữa. Tiểu đoàn của anh có nhiều vẻ nhiều Urgal nhất, hình như Nasuada cho rằng họ sẽ nghe lệnh anh hơn là từ người khác. Các Urgal mang theo những cái thang dài và nặng nề giúp leo lên tường thành.

Trong quân cũng lẫn khoảng hơn hai chục tiên nhân. Đa phần sẽ tự chiến đấu, nhưng Nữ hoàng Islanzadí đã cho phép họ phục vụ quân đội Varden để bảo vệ công kích từ pháp sư của Galbatorix.

Roran chào các tiên nhân và hỏi tên từng người một. Họ đáp lại lịch sự, nhưng anh cảm thấy họ không coi trọng anh lắm. Cũng ổn thôi, anh cũng không quan tâm lắm tới họ. Có gì đó khiến anh không tin họ, quá tách xa, quá giỏi chiến đấu, và hơn hết, quá khác biệt. Ít nhất anh cũng hiểu được người lùn và Urgal. Nhưng không phải tiên nhân. Anh không hiểu được nói đang nghĩ gì, điều khó khiến anh phiền lòng.

“Xin chào, Cây Búa Dũng Mãnh!” Tiếng thì thào của Nar Garzvog có thể nghe từ cách ba mươi bước. “Hôm nay chúng ta sẽ giành vinh quang cho tộc mình!”

“Phải, Hôm nay chúng ta sẽ giành vinh quang cho tộc mình,” Roran gật đầu bước tiếp. Binh sĩ của anh có vẻ căng thẳng; một số chiến binh trẻ trông có vẻ phát bệnh – và thậm chí một vài, cũng có thể hiểu được – chiến binh lão làng hơn cũng rất bồn chồn, cáu kỉnh, nói quá nhiều hoặc quá ít. Lý do quá hiển nhiên: Shruikan. Roran chẳng làm gì được cho họ ngoại trừ cố giấu nỗi sợ hãi của chính anh, hy vọng họ không mất hết tinh thần.

Cảm giác đề phòng đeo bám tất cả mọi người, kể cả anh, thực đáng sợ. Họ đã hy sinh quá nhiều để tới đây, và không chỉ mạng sống của họ bị đem ra mạo hiểm. Còn có sự an toàn và hạnh phúc của gia đình, con cháu họ, cũng như tương lai của mảnh đất này. Những trận chiến trước đây cũng đã quá nhiều rồi, nhưng đây là trận cuối. Đây là điểm kết thúc. Cách này hay cách khác, sẽ không có thêm trận chiến nào với Đế chế sau ngày hôm nay.

Ý nghĩ ấy có vẻ không thực lắm. Sẽ không bao giờ họ có cơ hội giết Galbatorix nữa. Chuyện đối mặt với Galbatorix có vẻ ổn thỏa khi trò chuyện buổi tối, nhưng càng đến gần, viễn cảnh càng trở nên đáng sợ.

Roran tìm chú Horst và các dân làng Carvahall, nhiều người trong số họ hợp thành tiểu đội trong tiểu đoàn của anh. Birgit đi cùng đám đàn ông, giữ chặt chiếc rìu sắc lẻm. Anh chào bà bằng cách nâng khiên, như thể đó là một vại bia đầy. Bà đáp trả, anh cũng cười ảm đạm.

Các chiến binh quấn vải lên bao tay và ủng, cố giữ áo giáp khỏi gây tiếng động. Vài phút sau, tiếng tù và của Varden vang lên, họ bắt đầu hành quân trong bóng đêm thẳng về phía tường thành sừng sững.

Roran đi ở hàng đầu cuộc xung phong. Đó thực ra cách khiến anh bị giết nhanh nhất, nhưng các chiến binh cần nhìn thấy anh tỏ ra can trường đối mặt với hiểm nguy. Anh hy vọng điều đó có thể giúp họ vững dạ và không bỏ chạy ngay thì gặp quân địch. Dù sao thì Urû’baen cũng không dễ xơi chút nào. Cái đấy anh chắc chắn.

Họ chạy vượt qua một tháp công thành, mấy cái chân tháp cáo đến hơn hai mươn thước, trông như một đống bản lề rỉ sét, rồi đẩy chúng ra trước tường thành. Cung tên giáo mác ném xuống đầu họ như mưa từ các lỗ châu mai.

Các tiên nhân la lên bằng giọng điệu kì lạ, trong ánh bình minh nhàn nhạt, Roran thấy nhiều mũi tên và mũi thương chuyển hướng cắm vô hại xuống đất. Nhưng không phải tất cả. Một tiếng la tuyệt vọng vang lên phía sau anh, Roran nghe tiếng lách cách của áo giáp khi binh sĩ và Urgal dạt ra tránh bước lên xác của người chiến binh ngã xuống. Roran không ngoái nhìn lại, cả và các đồng đội cũng không hề chậm bước tiến về phía tường thành.

Một mũi tên găm vào chiếc khiên anh giơ quá đầu. Anh gần như không thấy gì hết.

Khi họ tới bức tường, anh tránh sang một bên hô, “Thang! Dẹp đường cho thang lên!”

Các chiến binh dẹp ra để Urgal mang thang tiến tới. Thang rất dài, cũng có nghĩa các Kull phải dùng tới những thân cây buộc vào nhau để dựng chúng. Khi những cái thang chạm tường, chúng lún xuống vì sức nặng của chính mình, khiến phần thang trên trượt trên mặt đá, có thể đổ bất kì lúc nào.

Roran phóng về phía các binh sĩ và tóm lấy tay một tiên nhân, Othíara. Bà nhìn anh giận giữ, nhưng anh không để tâm. “Giữ thang ở vị trí!” anh thét. “Đừng để binh lính đẩy chúng đi!”

Bà gật đầu và bắt đầu niệm, các tiên nhân khác cũng vậy

Roran vội quay lại tường thành. Một binh sĩ của anh bắt đầu trèo lên chiếc thang gần nhất. Roran nắm lấy thắt lưng kéo anh ta xuống. “Tôi sẽ đi trước,” anh bảo.

“Cây Búa Dũng Mãnh!!!”

Roran đeo khiên lên vai, rồi bắt đầu vừa trèo với cây búa trong tay. Anh chưa bao giờ thích độ cao hết, khi các binh sĩ và Urgal trở nên bẽ đi, anh cảm thấy thực khó chịu. Cảm giác đó còn tệ hơn khi anh leo đến đoạn thang thẳng tắp so với tường thành, thậm chí anh còn không nắm được bậc thang, cũng như không thể đặt chân tử tế - chỉ vài tấc trên đôi ủng bám vừa khúc cây còn bỏ; anh phải leo thật cẩn thận để không trượt chân.

Một cây thương lao qua anh, đủ gần để nghe thấy tiếng gió rít bên má.

Anh thề độc, tiếp tục trèo.

Roran còn cách một bộ từ lỗ châu mai khi một gã lính mắt xanh trườn lên bờ thành nhìn thẳng vào anh.

“Khỉ thật!” Roran la, gã lính nao núng lùi bước. Trước khi hắn có thời gian tỉnh lại, anh dậm nhanh lên những bậc thang còn lại, nhảy qua lỗ châu mai để leo lên đường trên bờ thành.

Gã lính bị anh dọa đứng cách vài thước, tay cầm một thanh đoản kiếm của cung thủ. Đầu hắn ngoảng sang một bên khi cao giọng gọi một đám lính ở phía dưới tường thành.

Khiên của Roran vẫn ở trên lưng khi anh vung búa đập thằng vào cổ tay gã. Không có khiên anh sẽ khó tránh được một tay kiếm lão luyện; cách an toàn nhất là đánh văng vũ khí đối thủ nhanh nhất có thể.

Gã lính thấy được ý định của anh và ngăn đòn đánh. Rồi hắn đâm Roran vào bụng.

Hoặc có vẻ gã cố làm điều đó. Bùa chú của Eragon chặn mũi kiếm một phần tư tấc khỏi bụng Roran. Anh làu bàu ngạc nhiên, rồi đập thanh gươm ra một bên và phang gã lính ba nhát nát óc.

Anh thề độc lần nữa. Khởi đầu quá tệ.

Trên dưới tường thành, thêm quân Varden cố trèo lên lỗ châu mai. Hiếm có ai trèo lên được. Từng đám binh lính chờ ở mỗi đầu cầu thang, và quân tiếp ứng ào trên từ lối đi từ các cầu thang đến thành phố.

Baldor tiến lên cùng anh – ông leo lên cùng một cái thang như Roran – họ cùng chạy về phía máy bắn đá được điều khiển bởi tám tên lính. Chiếc máy đặt gần một trong những tháp canh nhô lên khỏi bức tường cách nhau hai trăm thước. Phía sau binh lính và tháp canh, Roran thấy ảo ảnh Saphira do các tiên nhân tạo ra bay vòng quanh tường, phun lửa dữ dội.

Bọn lính có vẻ thông minh; chúng nắm chắc thương và chĩa vào anh với Baldor, cố giữ khoảng cách với họ. Roran cố bắt lấy một thanh, nhưng gã lính cầm nó quá nhanh tay, Roran suýt bị đâm phát nữa. Càng lúc anh thấy bọn lính sẽ áp đảo anh và Baldor.

Trước khi chuyển đó xảy ra, một Urgal leo qua bờ tường phía sau bọn lính, hạ đầu xuống và xông lên, gầm lên, vung cây dùi cui loạn xạ.

Urgal đó đập một gã vào giữa ngực làm gãy xương sườn, và một gã khác vào hông vỡ xương chậu. Có vẻ vết thương sẽ làm chúng mất khả năng chiến đấu, nhưng khi Urgal bước qua chúng, hai gã lính đứng dậy như thể không có chuyện gì xảy ra và bắt đầu đâm xối xả vào lưng Urgal đó.

Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Roran. “Chúng ta sẽ phải đập thằng vào sọ chúng, hoặc cắt đầu nếu muốn chặn chúng lại,” anh gầm lên với Baldor. Vừa trông chừng bọn lính, anh gào lên với quân Varden phía sau, “Chúng không biết đau!”

Trong thành phố, ảo ảnh Saphira đập vào một tháp canh. Tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn, trừ Roran; anh biết các tiên nhân đang làm gì.

Nhảy vọt tới trước, anh đập thẳng vào thái dương của một gã lính. Anh dùng khiên của hắn xô ngã tên bên cạnh, anh quá gần nên chúng không dùng thường được, còn anh thì có thể giải quyết nhanh chóng bằng búa.

Khi anh và Baldor tiêu diệt đám linh xung quanh máy bắn đá, Baldor nhìn anh tuyệt vọng. “Anh có thấy không? Saphira …”

“Nó ổn.”

“Nhưng mà…”

“Đừng lo về chuyện đó, nó vẫn ổn.”

Baldor hơi chần chờ, rồi chấp nhận lời của Roran, họ chạy tiếp đến đám lính tiếp theo.

Một lát sau, Saphira – Saphira thật – xuất hiện ở phía Nam tường thành bay thằng về phía thành trì, làm vang dậy tiếng hoan hô khuây khỏe của quân Varden.

Roran cau mặt. Cô rồng đáng ra phải tàng hình trong cả hành trình chứ. “Frethya. Frethya,” anh nói nhanh không kịp thở. Anh vẫn hiện hình. Khỉ thật, anh chửi.

Anh quay lại nói, “Quay về mấy cái thang đi!”

“Vì sao?” Baldor gặng hỏi, vật lộn với một gã lính. Gào lên một tiếng hung dữ, ông đẩy hắn qua bờ tường xuống thành phố.

“Đừng hỏi nữa! Đi mau!”

Họ chiến đấu cùng nhau qua hàng đoàn lính đứng chắn những cái thang. Chẳng đường thực đẫm máu và khó khăn, Baldor dính một nhát chém ở bắp chân trái sau giáp sắt, cùng vết thâm tím trên một bên vài, nơi một cây thương gần xuyên thủng giáp.

Sự miễn nhiễm đau đớn của các chiến binh có nghĩa là buộc phải giết để chặn bọn chúng, thế thì chẳng dễ tí nào cả. Dù sao, Roran cũng không dám nhân từ. Hơi một lần, anh nghĩ mình đã giết được một tên lính, rồi hắn bật dậy đâm lén khi anh đang đấu với một tên khác. Có quá nhiều lính trên đường đi, anh bắt đầu sợ bọn họ sẽ không bao giờ đến được đầu thang.

Khi họ tới đầu thang gần nhất, anh nói, “Đây rồi. Ở đây thôi.”

Nếu Baldor bối rối chút nào thì ông cũng không biểu hiện. Họ cầm cự với lũ lính cho đến khi hai chiến binh leo lên được thang nhập bọn, rồi người thứ ba, cuối cùng Roran bắt đầu cảm thấy họ có thể đấy lui địch và chiếm được một đoạn tường thành.

Dù cuộc tấn công chỉ đơn thuần là đánh lạc hướng. Roran thấy không lý nào lại hành xử y như vậy. Nếu họ phải mạo hiểm tính mạng, ít ra cũng phải với cái giá nào đó. Họ phải dẹp được tường thành dù thế nào đi nữa.

Khi họ nghe Thorn rống lên giận dữ, nó bay lên trời đảo cánh hướng về phía tòa thành. Roran trông thấy một hình dáng như Murtagh trên lưng nó, với thanh gươm đỏ rực trong tay.

“Thế có nghĩa gì?” Baldor hô lên giữa tiếng gươm chạm nhau.

“Có nghĩa là đến cao trào rồi đấy!” Roran đáp. “Hăng hái lên; lũ khốn này cần chút ngạc nhiên đấy!”

Anh vừa nói xong thì giọng của các tiên nhân vang lên trên âm thanh cuộc chiến, kì lạ, và cũng tuyệt vời như khi hát bằng cổ ngữ.

Roran tránh một mũi thương và giáng cho tên lính một phát búa vào bụng. Gã có thể không thấy đau, nhưng cũng phải thở. Khi tên lính cố hồi phục, Roran gạt tay hắn ra và xọc mũi khiên vào cổ họng hắn.

Anh định tấn công tên tiếp theo nhưng chợt thấy tảng đá rung chuyển dưới chân. Anh rút về dựa lưng vào lỗ châu mai, dang chân ra giữ thăng bằng.

Một tên lính đủ ngu để đuổi theo anh ngay lúc đó. Khi gã chạy tới gần, tảng đá lắc dữ dội hơn, rồi một mảng tường rung rinh như mảnh vải bị hất lên; gã lính đang xông tới cũng như đồng đội gã rơi xuống, có vẻ sẽ không thể đứng dậy nổi.

Từ phía kia của tháp canh ngăn bọn họ với cổng chính Urû’baen, một tiếng động như núi đổ vang lên. Những tia nước rẻ quạt bắn lên không trung, cùng với tiếng vang lớn, mảng tường trên cánh cổng rung rung, đổ sụp xuống.

Rồi những tiên nhân cất giọng hát.

Khi mặt thành dưới chân ngừng chuyển động, Roran lao lên giết ba tên linh trước khi chúng kịp đứng. Số còn lại quay lưng chạy xuống cầu thang dẫn vào thành phố.

Roran đỡ Baldor đứng thằng, rồi hô, “Theo chúng!” Anh cười toe toét, liếm máu trên môi. Cũng không phải là khởi đầu quá tệ hại cho lắm.

Thứ không giết… (That which does not kill…)

“Dừng lại,” Elva thét lên.

Eragon cứng người lại, chân giơ lên giữa chừng. Cô bé vẫy vẫy, nó rút lại.

“Nhảy vào đây,” Elva chỉ vào một điểm cách hơn một bộ trước mặt nó. “Theo nét hoa văn ấy.”

Nó thu mình, khựng lại như thể chờ cô bé nói xem có an toàn hay không.

Cô bé dậm chân tức tối. “Khả năng của tôi không hoạt động được nếu anh không thực sự có ý. Trừ khi anh định đặt mình vào nguy hiểm, tôi không thể đoán được có gì sẽ làm hại anh không nữa.” Cô bé cười nhẹ, nhưng không khiến nó an tâm hơn chút nào. “Đừng lo. Tôi không để chuyện gì xảy ra với anh đâu.”

Nó vẫn nghi nghi, dang chân ra và khi định dợm bước tới …

“Dừng lại”

Nó chửi thề, vẫy vẫy cánh tay cố không chạm chân xuống khoảng đất sẽ báo hiệu mấy cọc nhọn phóng ra từ cả trên trần và dưới làn.

Đám cọc nhọn là cái bẫy thứ ba Eragon cùng những người đồng hành đụng phải trong tiền sảnh dài đằng đẵng dẫn đến cánh cửa vàng. Đầu tiên là một loạt hố ngầm. Rồi hàng đống đá từ trên trần nhà rơi xuống muốn đè họ dẹp lép. Giờ thì đến đám cọc, na ná như những cái giet s Wyrden trong đường hầm bên dưới thành Dras-Leona.

Họ thấy Murtag vào được tiền sảnh qua lỗ hổ mở toang, nhưng hắn không dám đuổi theo mà không có Thorn. Sau vài giây quan sát, hắn biến mất vào căn phong nơi Arya và Blödhgarm đá phá hỏng bộ máy đóng mở cánh cổng chính.

Sửa mớ máy móc đó có thể khiến Murtagh mất hơn một tiếng, cũng có khi chỉ vài phút không biết chừng. Dù sao, họ cũng chẳng dám lừng khừng thêm.

“Thử đi xa hơn một tí xem nào,” Elva bảo.

Eragon nhăn nhó, nhưng làm ý như vậy.

“Ngưng!”

Lần này nó suýt ngã nếu Elva không nắm lấy vạt áo sau lưng nó.

“Xa hơn nữa,” Cô bé nói. Rồi, “Ngừng! Xa nữa.”

“Anh không thể,” nó gầm gừ, càng lúc càng thất vọng. “mà không chạy đà được.” Nhưng nếu chạy đà, không thể nào dừng được nó kịp thời, nếu Elva biết cú nhảy sẽ nguy hiểm. “Giờ sao? Nếu đám cọc rải suốt đường đến cánh cửa, bọn mình không bao giờ tới được đó.” Họ đã thử dùng phép thuật để bay ngang qua bẫy, nhưng như Elva cảnh báo, một tí dấu hiệu của pháp thuật thôi cũng sẽ kích hoạt chúng, họ đành phải tin cô bé.

“Có khi bẫy này dành cho một con rồng đi lại thì sao,” Arya nói. “Nếu chỉ khoảng một bộ hoặc hai bộ, Saphira hay Thorn có thể bước qua mà không cần để ý. Nhưng nếu là tầm một trăm thước thì vẫn có thể vẫn đạp trúng bẫy.”

Nếu tôi nhảy thì còn khuya, Saphira nhấm nhẳng. Một trăm thước cũng đơn giản thôi.

Eragon liếc nhìn mắt Arya và Elva. “Phải đảm bảo em sẽ không chạm đuôi vào sàn đấy nhé.” Nó dặn. “Và đừng nhảy xa quá, lỡ đâu lại đụng một cái bẫy khác.”

Rồi, anh nhỏ à.

Saphira thu mình chuẩn bị, cúi đầu thấp xuống đến khi chỉ cách nền đá một thước. Rồi cô nàng dậm vuốt xuống sàn, nhảy xuống phía xa tiền sảnh, đôi cánh dang rộng đủ để nâng cô nàng một chút.

Eragon thở phào khi Elva vẫn im lặng.

Khi Saphira đi qua hai lần chiều dài cơ thể, cô nàng cụp đôi cánh, hạ xuống đất nghe loảng xoảng vang dội.

An toàn, cô nàng khẳng định. Vảy cô nàng cào vào nền đá khi quay lại. Eragon và những người khác phải dạt ra lấy chỗ cho cô nàng đáp trở lại. Rồi? Cô rồng hỏi. Ai trước nào?

Mất đến bốn lượt cô nàng mới đưa tất cả bọn họ sang phía kia bẫy cọc. Rồi họ đi nhanh về phía trước, Arya cùng Elva vẫn dẫn đầu. Họ không đụng thêm cái bẫy nào cho đến khi đi được ba phần tư quãng đường đến cảnh cửa lấp lánh, khi Elva rùng mình giơ tay lên. Họ ngừng bước ngay lập tức.

“Cái gì đó sẽ cắt chúng ta làm đôi nếu đi tiếp,” cô bé lặng lẽ. “Tôi không chắc nó từ đâu ra … bức tường, tôi nghĩ vậy.”

Eragon nhăn mặt. Thế có nghĩa là cái đó đủ nặng hoặc đủ mạnh để phá tan lưới phòng hộ của họ - có vẻ không sáng sủa gì cho lắm.

“Nếu ta …” nó vừa nói thì bị ngắt lời bởi hơn hai chục gã mặc áo choàng đen, chạy ra từ con đường nhánh xếp thành hàng trước mặt họ chắn mất lối đi.

Eragon cảm nhận ngay một tia ý nghĩ chọc vào tâm trí của nó khi pháp sư của địch bắt đầu niệm bằng cổ ngữ. Saphira há miệng quét sạch đám pháp sư bằng một luồng lửa mãnh liệt, nhưng không làm chúng tổn thương mảy may. Một lá cờ trên tường dính lửa, những mảnh vải cháy âm ỉ rớt xuống sàn đá.

Eragon cố tự bảo vệ, nhưng nó không đánh trả; đánh bại từng tên pháp sư một thì quá mất thời gian. Thêm nữa, tiếng niệm của chúng làm nó lo lắng: nếu chúng sẵn sàng phù phép trước khi có thể chiếm quyền kiếm soát tâm trí của nó – kể cả những người đồng hành – thì có nghĩa chúng cũng không quan tâm đến sẽ sống hay chết, chỉ cần ngăn được kẻ xâm nhập.

Nó quỳ xuống một chân bên cạnh Elva. Cô bé đang nói chuyện gì đó với một pháp sư về con gái của hắn.

“Chúng có đứng trên bẫy không?” Nó cố hỏi thật nhỏ.

Cô bé gật nhẹ, vẫn tiếp tục nói.

Vừa tiến ra, nó vừa vỗ gan bàn tay xuống sàn nhà.

Nó đã biết trước chuyện gì đó sẽ xảy ra, nhưng mất giật nảy mình khi một phiến thép nằm ngang – dài ba mươi thước và dày bốn tấc – bắn ra từ mỗi bên tường theo tiếng rin rít kinh khủng. Phiết thép kẹp đám pháp sư, cắt chúng làm đôi hệt như lưỡi kéo khổng lồ, rồi nhanh chóng thụt vào trong khe hở.

Sự việc quá đột ngột khiến Eragon bị sốc. Nó ngoảng đi không nhìn những kẻ đang lê lết dưới sàn. Chết thế này khủng khiếp quá.

Bên cạnh nó, Elva suýt nôn, rồi ngã về phía trước bất tỉnh. Arya tóm lấy trước khi đầu cô bé chạm sàn. Bế Elva trên tay, Arya vừa lẩm bẩm với cô bé bằng cổ ngữ.

Eragon bàn với các tiên nhân cách tốt nhất vượt qua cái bẫy. Họ quyết định cách an toàn nhất là nhảy qua, như cái bẫy cọc phía sau vậy.

Bốn người họ vừa trèo lên lưng Saphira, cô nàng đang chuẩn bị nhảy tới thì Elva thét lên yếu ớt. “Dừng lại! Đừng!”

Saphira vẫy nhẹ tại những vẫn đứng yên tại chỗ.

Elva trượt ra khỏi tay Arya, lảo đảo đứng cách vài bước, rướn ra nôn thốc tháo. Cô bé chùi miệng bằng gan bàn bay, rồi nhìn trân trối đám thi thể bị cắt nát trước mặt như thể đóng đinh chúng vào trí nhớ.

Vẫn chăm chú nhìn chúng, cô bé nói, “Có một cái bẫy khác, cách đây nửa đường trên không. Nếu ngươi nhảy” – cô bé vỗ tay vào nhau phát tiếng kêu sắc lẻm, rồi làm mặt xấu – “những thanh gươm sẽ bay ra từ trên tường, phóng lên từ phía dưới.”

Một ý nghĩ thoáng qua làm Eragon khó chịu. “Vì sao Galbatorix cố giết chúng ta?... Nếu em không ở đây,” nó nhìn Elva, “Saphira giờ có thể đã chết rồi. Galbatorix muốn nó còn sống cơ mà, tại sao?” Nó chỉ vào sàn nhà đầy máu me. “Sao lại có cọc nhọn với đá tảng ở đây?”

“Có lẽ,” một tiên nữ tên Invidia nói, “lão trông vào mấy cái hố sẽ bắt chúng ta trước khi đến mấy cái bẫy khác.”

“Hoặc giả,” Blödhgarm nói chán nản, “lão biết Elva đi cùng với chúng ta và cô bé có khả năng gì.”

Cô bé rùng mình. “Thế thì sao? Hắn không cản được tôi đâu.”

Một cơn lạnh lẽo chạy khắp người Eragon. “Không, nhưng nếu lão biết về em, thì lão có thể sợ hãi, và nếu lão sợ hại …”

Thì lão sẽ thực sự muốn giết bọn mình, Saphira tiếp.

Arya lắc đầu. “Không quan trọng. Chúng ta vẫn phải tìm lão.”

Họ mất thêm vài phút bàn cách vượt qua những lưỡi gươm, cho đến khi Eragon nói, “Nếu tôi dùng phép thuật để chuyển mọi người qua thì sao, như cách Arya chuyển trứng của Saphira đến rặng Spine ấy?” Nó ra hiệu về phía khoảng trống qua những cái xác.

Thế thì tốn quá nhiều năng lượng, Glaedr trầm ngâm.

Cứ giữ sức đến khi đối mặt Galbatorix thì tốt hơn, Umaroth thêm vào.

Eragon cắn môi. Khi nó nhìn về phía sau, nó hoảng hồ thấy ở xa xa, Murtagh đang chạy sang bên kia của tiền sảnh. Không còn nhiều thời gian nữa.

“Hay là chúng ta chặn cái gì đó lên tường ngăn những lưỡi gươm phóng ra.”

“Chúng chắc chắn được bảo vệ bằng phép thuật rồi,” Arya chỉ ra. “Thêm nữa, chúng ta mang theo cái gì đủ để cản lại cả? Dao? Hay áo giáp? Phiến thép quá lớn và nặng, nó sẽ phá vỡ bất kì cái gì cản bước dễ ợt.”

Một khoảng im lặng bao trùm.

Rồi Blödhgarm liếm móng vuốt nói, “Không hẳn.” Ông quay lại đặt thanh gươm của mình lên sàn trướt mặt Eragon, rồi ra hiệu các tiên nhân dưới quyền làm theo.

Mười một lưỡi gươm nằm phía trước nó. “Tôi không thể để cậu làm vậy,” ông nói. “Thanh gươm của cậu …”

Blödhgarm nín lại, giơ tay lên, lớp lông của ông bóng loáng trong ánh đèn lồng mờ ảo. “Chúng tôi chiến đấu bằng tâm trí, Khắc tinh của Tà thần à, không phải bằng thân thể. Nếu chạm trán binh lính, chúng tôi có thể lấy vũ khí từ chúng. Nếu những thanh gươm này có tác dụng hơn lúc này, giữ chúng lại bảo hiểm bây giờ thì hơi ngốc đấy.”

Eragon hơi cúi đầu. “Như ông muốn.”

Blödhgarm nói với Arya, “chúng ta cần một số lượng chắn để đảm bảo khả năng cao nhất.”

Cô hơi chần chừ, rồi rút thanh gươm mỏng của mình ra đặt cùng với những cái khác. “Hãy thận trọng với những gì cậu định làm, Eragon,” cô nhắc. “Đây là những vũ khí chứa đựng lịch sử. Phá hủy chúng mà không thu được gì thì thật đáng xấu hổ.”

Nó gật nhẹ, cau mặt, tập trung nhớ lại bài học với Oromis. Umaroth, nó nói, tôi cần sức mạnh của người.

Cái gì của chúng tôi cũng là của cậu, con rồng già đáp.

Ảo ảnh che giấu khe hở miếng thép phóng ra từ đó quá chắc chắn nên Eragon không thể xuyên qua. Y như nó trông chờ - Galbatorix không bỏ sót những chi tiết nhỏ như vậy. Mặt khác, những phù chú bảo toàn ảo ảnh tương đối dễ phát hiện, từ chúng nó có thể xác định chính xác nơi đặt và chiều của bề mặt khe hở.

Nó không biết chính xác phiến thép nằm sâu bao nhiêu. Nó chỉ hy vọng ít nhất ở tầm một hay hai tấc từ vách tường bên ngoài. Nếu chúng được đặt gần hơn thì ý tưởng của nó sẽ thất bại, vì nhà vua chắc chắn sẽ bảo vệ miếng thép khỏi can thiệp bên ngoài.

Nhẩm lại những từ cần thiết trong đầu, Eragon bắt đầu ếm một trong mười hai câu thần chú định dùng. Thanh gươm của tiên nhân Laufin, nó đoán vậy, biết mất khi một cơn gió nhẹ thổi qua, như tấm áo đu đưa trong không khí. Nửa giây sau, một tiếng huỵch trầm phát ra từ bức tường bên trái.

Eragon mỉm cười. Ý tưởng khả thi. Nếu nó cố phóng thanh gươm xuyên qua phiến thép thì chắc kết quả sẽ đáng kinh ngạc hơn nhiều.

Niệm càng lúc càng nhanh, nó bắt đầu phát các thần chú còn lại, đính sau thanh gươm vào mỗi bên tường. Các tiên nhân quan sát nó niệm chú, không tỏ vẻ bối rối khi mất đi vũ khí.

Khi nó ngừng lại, Eragon quỳ xuống trước Arya và Elva – vẫn đang cùng cầm chắc thanh Dauthdaert – nói, “Chuẩn bị chạy nhé.”

Saphira và các tiên nhân căng thẳng. Arya cõng Elva trong khi cả hai người vẫn cầm thanh lục thương; rồi Arya khẽ nói, “Sẵn sàng.”

Tiến lên phía trước, Eragon lại vỗ vào sàn nhà.

Một tiếng vỡ chói tai vang lên từ mỗi bức tường, từng dòng bụi rơi xuống từ trên trần xòa ra như những chùm lông vũ mờ ảo.

Khoảng khắn Eragon thấy những thanh gươm chặn lại, Eragon phóng lên. Vừa mới được hai bước thì Elva thét, “Nhanh lên!”

Nó gầm lên, dẫm mạnh chân lao thẳng. Bên phải nó, Saphira chạy vượt qua, đầu và đuôi hạ thấp, đến mức nó chỉ thấy một bóng mờ tôi tối.

Ngay khi chạy xa qua bên kia cái bẫy, nó nghe tiếng tách của thép vỡ, rồi tiếng rít inh tai của kim loại va chạm.

Đằng sau nó, có tiếng kêu thất thanh.

Nó vặn mình khi nhảy vọt khỏi phía tiếng động, có ai đó lao đến kịp thời cứu được tiên nữ tóc bạc Yaela, bị sáu tấc cuối cùng của hai phiến thép nghiến vào. Xung quanh bà tóe lửa màu lam với vàng, như thế không khí đang rực cháy, khuôn mặt bà nhăn nhúm vì đau.

“Flauga!” Blödhgarm la lên, rồi Yaela bay ra khỏi phiến thép đập vào nhau vang rền nhức óc. Rồi chúng rút vào bức tường với tiếng rít khủng khiếp như lúc xuất hiện.

Yaela chạm đất bằng tay và đầu gối gần Eragon. Nó giúp bà đứng lên, ngạc nhiên rằng bà không sao. “Bà có bị thương không?” nó hỏi.

Bà lắc đầu. “Không, nhưng… lưới phòng hộ của tôi tan rồi.” Bà giơ hai tay, nhìn trân trối chúng chúng một lúc lo lắng. “Tôi đã có chúng từ … từ khi tôi còn trẻ hơn cậu bây giờ. Những phiến thép lột bỏ chúng mất vậy.”

“Bà may mắn khi còn sống đấy,” Eragon cau mày.

Elva rùng mình. “Chúng ta có thể chết cả rồi, trừ ông ta” – cô bé chỉ vào Blödhgarm – “nếu tôi không bảo anh chạy nhanh hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui