Khi Nasuada nằm trên phiến đá toát mồ hôi lạnh, mọi phần trên cơ thể đều nhức nhối, cô thấy mình đang ước Murtagh trở lại, chỉ như thế hắn mới có thể giải thoát cô khỏi cơn đau đớn cực độ về cả thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng cánh cửa vào căn phòng bát giác cũng bật mở, cô không thể nào không thấy nhẹ nhõm; nhưng sự nhẹ nhõm biến thành thất vọng khi cô nghe có tiếng chân nặng nề của gã cai ngục bước xuống cầu thang dẫn vào căn phòng.
Người đàn ông vai hẹp, chắc nịch dùng khăn ướt lau người cho cô và sau đó dùng gạc băng vết thương lại. Khi gã thả cùm cho cô để cô đi nhà nhỏ, cô thấy cô quá yếu không thể cầm nổi con dao trên khay. Thay vào đó, cô cảm ơn gã và lần thứ hai khen ngợi móng tay gã, lúc này còn sáng hơn trước và rõ ràng hắn muốn cô thấy, vì hắn cứ giơ tay ở chỗ cô dễ nhìn.
Sau khi gã cho cô ăn và rời đi, cô cố ngủ nhưng cơn đau khiến cô chỉ có thể ngủ gà gật.
Cô mở choàng mắt khi nghe có tiếng chốt cửa mở.
Đừng nữa chứ! Cô nghĩ và sợ hãi lớn lên trong cô. Đừng sớm thế chứ! Mình không chịu nổi...Mình đâu có đủ mạnh. Sau đó cô kiềm chế nỗi sợ và tự nhủ, Đừng. Đừng nói gì hoặc không cô sẽ tin chúng mất.Nhưng, dù cô vẫn làm chủ được hành vi nhưng không thể bắt trái tim không đậm loạn nhịp.
Hai tiếng bước chân vọng trong phòng và rồi Murtagh xuất hiện. Hắn không đeo mặt nạ. Trông hắn buồn rười rượi.
Lần này hắn trị thương cho cô luôn. Cô cảm thấy cơn đau qua ngay lập tức. Trong cả đời cô chưa bao giờ thấy thoải mái như khi vết thương khô da.
Cô thở hổn hển và nói. “Cám ơn.”
Murtagh gật đầu; sau đó hắn tới bức tường và ngồi như tư thế cũ.
Cô nhìn hắn một phút. Da trên đốt ngón tay đã lành, hắn có vẻ buồn nếu không thì là lầm lì không nói. QUần áo hắn từng rất đẹp nhưng giờ rách tả tơi, bạc màu, vá chằng đụp và cô còn thấy vài vết rách trên tay áo. Cô không biết có phải hắn vừa đánh nhau không.
“Galbatorix biết anh ở đây không?” cuối cùng cô hỏi.
“Có thể, nhưng tôi nghĩ là không. Lão bận chơi với mấy thê thiếp. Hoặc thế hoặc là ngủ rồi. Giờ cũng là nửa đêm rồi mà. Hơn nữa tôi đã ếm bùa không cho ai nghe lỏm. Hắn có thể phá vỡ lời chú nhưng tôi sẽ biết.”
“Nếu hắn biết thì sao?”
Murtagh nhún vai.
“hắn sẽ biết nếu vượt qua lưới phòng hộ tư tưởng.”
“Vậy đừng để hắn làm được. Anh mạnh mẽ hơn; hắn không thể dùng ai mà đe dọa anh. Anh có thể chống lại hắn, không giống như tôi. Quân Varden sẽ sớm tới cùng với thần tiên từ phía bắc. Nếu anh chịu đựng thêm vài ngày nữa, có lẽ chúng ta sẽ có cách...giải thoát cho anh.”
“anh không tin họ làm được, đúng không?”
Hắn lại nhún vai.
“...Vậy giúp tôi thoát đi.”
HẮn cười khó khăn. “Thế nào? Tôi không thể đi giày nếu như Galbatorix không đồng ý cơ.”
“anh có thể nới còng cho tôi, và khi anh đi, anh có thể quên đóng cửa.”
Môi trên hắn cong lên khinh bỉ. “Có hai người gác ngoài, có kết giới bảo vệ căn phòng này để giúp Galbatorix biết nếu tù nhân bước chân ra ngoài, cùng hàng trăm tên lính gác giữa đây và cổng gần nhất. May ra thì cô đi được đến hết hành lang.”
“Có thể, nhưng tôi muốn thử.”
“Cô sẽ giết chết mình.”
“Giúp tôi đi. Nếu anh muốn, anh có thể tìm ra cách thoát khỏi kết giới.”
“Tôi không thể. Lời thề không cho tôi dùng pháp thuật chống lại lão.”
“Còn tụi lính? Anh có thể giữ chân chúng để tôi tới cánh cổng, sau đó náu trong thành phố. Nếu Galbatorix có biết cũng không sao...”
“Thành phố là của lão. Ngoài ra, dù cô đi đâu, hắn đều có thể dùng bùa chú tìm ra cô. Cách duy nhất giữ cô an toàn là đi xa nhất trước khi hắn biết, mà dù trên lưng rồng cô cũng không thoát được.”
“Phải có cách!”
“Nếu có...” hắn cười chua chát và nhìn xuống. “cũng vô hiệu cả thôi.”
Cô thất vọng nhìn lên trần nhà trong một chốc. Sau đó, “Ít nhất hãy tháo còng cho tôi.”
Hắn thở ra vì bực.
“Để tôi đứng lên cái,” cô nói. “Tôi ghét nằm trên phiến đá này, nó làm mắt tôi đau vì liếc xuống nhìn anh.”
Hắn lưỡng lự, rồi đứng dậy, tới bên bàn đá, bắt đầu tháo dây trói quanh cổ tay và cổ chân cô. “Đừng nghĩ rằng cô có thể giết tôi,” hắn trầm giọng nói. “Cô không thể đâu.”
Ngay khi được cô được tự do, hắn lùi về vị trí cũ và ngồi trên sàn, nhìn về xa xăm. Cô nghĩ chắc hắn đang định cho cô chút riêng tư. Cô chuyển động khó khan – người đau như cháy ở nhiều chỗ - và cô không tài nào giấu nổi mình vì cô lấy gì mà che thân chứ.
Nền nhà bằng đá hoa cương man mát dưới gót chân chô khi cô tiến tới ngồi cạnh hắn. Cô ôm tay quanh mình để bảo tồn sự e lệ của mình.
“Tornac có phải là người bạn duy nhất của anh không?” cô hỏi.
Murtagh không nhìn cô. “Không, nhưng ông ấy như cha tôi vậy. Ông ấy dạy dỗ tôi, an ủi tôi... mắng mỏ tôi khi tôi quá cứng đầu, và giúp tôi không làm chuyện ngu ngốc. Nếu ông ấy còn sống, ông ấy sẽ đánh tôi vì tội uống như rồ như dại mấy ngày nay.”
“Anh nói ông ấy chết khi anh trốn khỏi Urû’baen?”
Hắn khụt khịt mũi. “Tôi nghĩ rằng mình thông minh. Tôi đút lót cho một tên lính canh để hắn mở cửa cho tôi. Chúng tôi định chuồn khỏi thành phố trong đêm, và Galbatorix sẽ chỉ biết khi quá muộn. Nhưng hắn biết ngay từ đầu. Tôi không biết làm sao hắn biết nhưng tôi đoán hắn theo dõi tôi ngay từ đầu. Khi Tornac và tôi đi qua cổng, chúng tôi thấy lính đợi chúng tôi ở bên kia...Họ được lệnh áp giải chúng tôi về an toàn, nhưng chúng tôi đánh trả, và một trong số họ đã giết chết Tornac. Người kiếm sĩ giỏi nhất Triều đình đã ngã xuống vì một con dao đâm sau lưng.”
“Nhưng Galbatorix đã để anh trốn.”
“Toi không nghĩ hắn tính tới chuyện chúng tôi đánh trả. Hơn nữa, hắn đang hướng tới mục tiêu khác trong đêm đó.”
Cô nhiusmayf khi nhìn thấy một nụ cười quái gở nhất trên khuôn mặt Murtagh.
“Tôi đoán là ngày,” hắn nói. “Ra’zac ở Thung lũng Palancar, tìm kiếm trứng Saphira. Cô biết đó, hôm đó Eragon mất cha nuôi của mình cùng lúc tôi mất cha tôi. Định mệnh thật trêu ngươi, đúng không?”
“Ừ...Nhưng nếu Galbatorix có thể theo dõi anh, vì sao sau đó hắn không tìm anh và mang ạnh về Urû’baen?”
“Tôi đoán hắn chơi đùa với tôi. Tôi đã ở trong một trang viên một người bạn tôi tin tưởng. Nhưng tôi biết mình đã lầm khi Cặp song sinh mang tôi trở lại đây. Galbatorix biết tôi ở đó, và hắn biết tôi vẫn còn tức giận vì cái chết của Tornac, vì thế hắn dự định để tôi ở trang viên đó trong khi hắn tìm Eragon và Brom...Nhưng tôi đã khiến hắn ngạc nhiên. Tôi bỏ đi, và khi hắn biết tôi biến mát, tôi đã trên đường tới Dras-Leona. Thế nên Galbatorix cũng tới đó. Hắn tới không phải để trừng trị Lãnh chúa Tábor – dù tất nhiên hắn vẫn làm điều đó – mà là để tìm tôi. Nhưng hắn tới quá muộn. Lúc hắn tới thành phố tôi đa gặp Eragon và Saphira, và chúng tôi đã lên đường tới Gil’ead.”
“Vì sao anh bỏ đi?” cô hỏi.
“Eragon không nói với cô sao? Vì...”
“Không, không phải rời Dras-Leona. Vì sao anh rời trang ấp? Ở đó anh an toàn, hoặc anh nghĩ anh an toàn. Vì sao anh bỏ đi?”
Murtagh yên lặng một lúc. “Tôi muốn đánh trả Galbatorix và tôi muốn xa rời cái bóng của cha tôi. Cả đời tôi, mọi người nhìn tôi theo cách khác chỉ vì tôi là con trai Morzan. Tôi muốn họ tôn trọng chính bản thân tôi, không phải ông ấy.” Cuối cùng hắn nhìn cô, liếc nhanh thì đúng hơn. “Tôi đoán tôi đã có cái mình muốn, nhưng một lần nữa, định mệnh lại trêu tôi.”
Cô phân vân không biết anh còn quan tâm tới ai sống trong Triều đình không, nhưng cô quyết định không nói tới đề tài nguy hiểm này. Vì thế, cô hỏi. “Galbatorix biết bao nhiêu về Varden?”
“Mọi thứ. Lão có nhiều mật thám hơn cô tưởng.”
Cô ấn tay vào bụng vì dạ dày co thắt. “Anh biết cách giết chết lão ta không?”
“Một con dao. Một thanh kiếm. Một mũi tên. Thuốc độc. Pháp thuật. Những cách thông thường. Vấn đề là, hắn dùng rất nhiều bùa chú bảo vệ bản thân nên không ai hay cái gì làm hại tới lão được. Eragon là người may mắn nhất; Galbatorix không muốn giết chết nó, vì thế cậu ta có hơn một cơ hội tấn công lão. Và nếu Eragon có tấn công lão cả trăm lần, nó cũng không thể tìm ra cách vượt qua lá chắn bảo vệ của lão đâu.”
“Tất cả các câu đố đều có lời giải, và mọi người đều có điểm yếu,” Nasuada tiếp tục. “Lão ta có đặc biệt yêu thích một thê thiếp nào không?”
Cái nhìn trên gương mặt Murtagh đã cho cô câu trả lời. Sau đó hắn nói, “Liệu Galbatorix tiếp tục làm vua có thực sự tai hại không? Thế giới lão nhắm tới là một thế giới tốt đẹp. Nếu hắn đánh bại Varden, toàn bộ Alagaësia cuối cùng cũng được yên bình. Hắn sẽ chấm dứt việc dùng pháp thuật sai mục đích; thần tiên, người lùn, và loài người sẽ không có lý gì để ghét nhau. Hơn nữa, nếu Varden thua, Eragon và tôi có thể trở thành anh em như chúng tôi đáng ra phải thế. Nhưng nếu Varden thắng, tôi và Thorn sẽ đi đời. Chuyện phải thế thôi.”
“Ồ? Thế còn tôi?” cô hỏi. “Nếu Galbatorix thắng, vậy tôi sẽ trở thành nô lệ nghe theo sai bảo của lão ư? Murtagh không trả lời, nhưng cô thấy tay hắn nắm chặt lại. “Anh không thể bỏ cuộc, Murtagh.”
“Tôi làm gì được lựa chọn!” hắn hét vang.
Cô đứng lên và nhìn chằm chằm hắn. “Anh có thể chiến đấu! Nhìn tôi này...Nhìn tôi đi!”
Hắn không chịu ngước lên.
“Anh có thể tìm cách chống lại lão. Anh có thể làm được! Nếu lời thế của anh chỉ cần cho anh cơ hội phản kháng nhỏ nhất, anh vẫn phải làm.” Cô dùng câu hỏi của hắn để phản pháo. “Anh còn lựa chọn nào ư? Anh có thể sống cả đời như một kẻ không có hy vọng đáng thương. Anh có thể để Galbatorix biến anh thành một con quái vật. Hoặc anh chiến đấu!” Cô mở rộng cánh tay để hắn thấy hết các vết bỏng trên người cô. “Anh thích làm tôi đau không?”
“Không!” hắn hét.
“Vậy chiến đấu đi chứ, đồ hèn nhát! Anh có thể chiến đấu hoặc mất tất cả mọi thứ. Kể cả Thorn.”
Cô đứng nguyên vị trí khi hắn đứng lên, uyển chuyển như một con mèo tiến tới chỗ cô cho tới khi chỉ cách cô vài cm. Cơ hàm hắn gồng lên khi gầm gừ với cô, hơi thở nặng nề bốc ra từ mũi hắn. Cô nhận ra kiểu biểu hiện này vì cô đã nhìn thấy nhiều lần rồi. Đây là tư thế của một người đàn ông mà lòng tự trọng bị tổn thương và muốn đánh người vừa chửi rủa anh ta. Giờ tiếp tục chọc tực hắn rất nguy hiểm nhưng cô biết cô phải lmaf, vì có thể cô sẽ không bao giờ có cơ hội này một lần nào nữa.
“Nếu tôi tiếp tục chiến đấu,” cô nói, “thì anh cũng có thể.”
“Trở về phiến đá,” hắn giận dữ nói.
“Tôi biết anh không phải một thằng hèn, Murtagh. Thà chết còn hơn sống phục vụ một kẻ như Galbatorix. Ít nhất anh còn giữ lại được vài tính cách cao đẹp của mình, và tên anh sẽ được nhớ cùng với sự nhân hậu của anh kể cả khi anh đã chết.”
“Về lại tảng đá,” hắn gầm lên, nắm lấy tay cô và kéo cô về bàn đá.
Cô để hắn kéo cô về tảng đá màu tro, trói chân tay cô lại, rồi buộc dây quanh đầu. Khi hắn làm xong, hắn đứng nhìn cô, ánh mắt tối đen và hoang dại, những đường nét cơ thể căng như dây đàn.
“Anh phải quyết định xem có muốn liều mạng cứu mình không,” cô nói. “Cả anh và Thorn. Và giờ anh phải quyết định khi vẫn còn kịp. Hỏi bản thân: Tornac muốn anh thế nào đi.”
Murtagh không trả lời và dang cánh tay phải đặt lên ngực cô, bàn tay hắn nóng hổi. Cô ngừng thở vì sự đụng chạm này.
Sau đó, không hơn một tiếng thì thầm là bao, hắn bắt đầu nói bằng ngôn ngữ cổ. Khi những từ ngữ xa lạ tuôn ra từ miệng hắn, nỗi sợ của cô lớn hơn bao giờ hết.
Hắn nói vài phút. Cô không cảm thấy có gì khác biệt khi hắn dừng lại.
Không khí mát lạnh lướt trên ngực cô kh Murtagh nhấc tay ra. Hắn lùi lại và bắt đầu đi vượt qua cô, về cánh cửa. Cô định gọi hắn – để hỏi hắn vừa làm gì – thì hắn dừng lại và nói, “Cái này sẽ giúp cô không phải chịu những vết thương nặng nhất, nhưng dù gì cô vẫn phải giả bộ đau, không Galbatorix sẽ biết được tôi vừa làm gì.”
Sau đó hắn đi.
“cám ơn,” cô thì thầm nói trong căn phòng trống.
Cô dành một lúc lâu ngẫm nghĩ về cuộc trò chuyện giữa họ. Hình như Galbatorix không cử Murtagh tới nói chuyện với cô. Nhưng cũng có thể lắm chứ. Cô không hiểu thực sự Murtagh là người tốt hay kẻ xấu. Cô nghĩ tới vua Hrothgar - đối với cô ông như một người bác – và Murtagh đã giết ông như thế nào tại Cánh Đồng Cháy. Sau đó cô nghĩ tới tuổi thơ của Murtagh và những khó khăn trong đời hắn, và hắn đã để Eragon và Saphira đi thế nào khi hắn dễ dàng bắt họ tới Urû’baen.
Nhưng dù Murtagh có từng là người đáng tin tưởng thì giờ sự nô lệ đã khiến con người hắn khác đi.
Cuối cùng, cô quyết dịnh sẽ mặc kệ quá khứ của Murtagh và đánh giá hắn qua những việc hắn làm ở hiện tại. Dù tốt, xấu hay vừa tốt vừa xấu thì hắn cũng là một quân đồng minh có tiềm năng, và cô cần có sự giúp đỡ của hắn. Nếu hắn không giúp, cô cũng chẳng mất gì.Nếu hắn giúp, cô có thể trốn khỏi Urû’baen, vậy cũng đánh để thử chứ.
Không còn đau nên cô ngủ một giấc dài và sâu lần đầu tiên từ hổi bị bắt tới thủ đô.Cô tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn hơn trước, và một lần nữa nghiên cứu những đường vẽ trên trần nhà. Đường kẻ xanh mỏng khiến cô để ý đến một hình màu trắng nhỏ ở góc gạch. Cô mất một lúc mới nhìn ra chỗ đó mất một góc.
Cô thấy vui vui vì cuối cùng hóa ra căn phòng hoàn hảo của Galbatorix lại không hề hoàn hảo.
Khi cánh cửa vào căn phòng mở ra, cai ngục của cô mang tới cô một bữa ăn trưa. Cô hỏi hắn xem mình có được ăn trước không, sau khi gã cho cô ngồi dâyh, vì cô nói cô rất đói, dù thực tế không hoàn toàn vậy
Gã đồng ý dù không nói lời nào mà chỉ mỉm cười và ngồi xuống cạnh phiến đá. Khi hắn bón cháo cho cô, cô nghĩ mọi kế hoạch cho mọi tình huống xảy ra, vì cô biết cô chỉ có một cơ hội thành công.
Vì đề phòng nên cô khó lòng chén hết đĩa thức ăn. Nhưng cô cũng chén hết khẩu phần, uống nước để sẵn sàng.
Như thường lệ, gã đặt khay thức ăn xuống bức tường phía xa, gần chỗ Murtagh hay ngồi và có lẽ cách 10 foot từ cánh cửa tới phòng nhỏ.
Khi đã thoát khỏi cùm xích, cô nhảy khỏi phiến đá. Gã đầu quả bầu vươn tay tóm lấy tay trái của cô, nhưng cô giơ tay lên, và bằng giọng ngọt ngào nhất, cô nói, “Tôi tự mình đứng được, cám ơn.”
Gã lưỡng lự, rồi mỉm cười và chặc lưỡi hai lần như thể nói, “Vậy thì, tôi mừng cho cô!”
Sau đó họ cùng tới nhà nhỏ, cô đi trước còn gã đi sau. Khi cô bước được bước thứ ba, cô cố tình xoay cổ chân phải và ngã. Gã hét lên và cố đỡ cô – cô cảm thấy những ngón tay to bè của lão gần cổ cô – nhưng gã quá chậm, và cô tránh được cú chộp của gã.
Cô ngã đúng vào cái khay, làm vỡ bình nước – trong đó còn một chút rượu – và làm cái bát gỗ rơi lạch cạch xuống sàn nhà. Cô cố tình hạ tay xuống dưới thân, và ngay khi sờ thấy cái khay, cô bắt đầu dùng những ngón tay tìm cái thìa sắt.
“A!” cô hét lên như bị đau, rồi quay lên nhìn gã đàn ông, cố giả bộ khó chịu. “Có lẽ tôi chưa sẵn sàng,” cô nói và cười hối lỗi với hắn. Ngón cái của cô chạm thấy cái thìa và cô nắm lấy nó ngay khi gã kéo cô đứng thẳng dậy.
Hắn nhìn cô và nhăn mũi, như thể kinh tởm cái mùi rượu trên người cô. Trong lúc đó, cô cho tay ra sau, nhét cái thìa vào cái lỗ thủng trên viền quần áo. Sau đó, cô giơ tay, ra bộ ta không cầm cái gì.
Hắn làu bàu, nắm lây tay kia của cô rồi dẫn cô tới nhà nhỏ. Khi cô bước vào, hắn chạy về chỗ cái khay, lầm bầm gì đó.
Khi cô đóng cửa, cô lôi cái thìa ra và đặt nó lên môi, trong khi nhổ vài sợi tóc dài nhất ở sau gáy. Cô dùng tay trái vò đuôi tóc và rồi bện lại thành một đoạn dây. Cô lạnh người vì đoạn tóc ngắn quá. Cô vội vã kết đuôi tóc lại đặt xuống sàn nhà.
Cô giật mọt nắm tóc nữa và bện thành cuộn thứ hai, buộc lại như cuộn thứ nhất.
CÔ biết mình chỉ còn vài giây, cô quỳ một chân xuống và buộc hai đoạn tóc vào với nhau. Sau đó, cô lấy cái thìa và buộc vài chân trái, đúng chỗ mép áo che đi.
Cô phải buộc vào chân trái vì Galbatorix luôn ngồi bên phải cô.
Cô đứng dậy và kiểm tra xem có giấu được cái thìa không, sau đó đi vài bước xem nó có rơi ra không.
Không.
Cô an tâm cho mình thở ra. GIờ cái khó của cô là về phiến đá mà gã cai ngục không biết chuyện cô vừa làm.
Gã đã đợi cô khi cô bước ra khỏi nhà nhỏ. Hắn nhìn cô, lông mày giao nhau thành một đường kẻ.
“Thìa,” hắn nói, đánh vần như thể từ ngữ là một miếng củ cải nấu quá lửa.
Cô nâng cừm chỉ vào rìa phòng nhỏ.
Hắn nhíu mày tợn. Hắn vào phòng và cẩn thận kiểm tra những bức tường, sàn nhà, trần nhà, và tất cả những thứ khác trước khi đi ra. Hắn tặc lưỡi và gãi đầu, có vẻ không vui và cô nghĩ, đau vì cô ném cái thìa đi. Cô từng rất tử tế với gã, và cô biết hành động này làm hắn bối rối và tức giận.
Cô cố không lùi lại khi gã bước tới, đặt đôi tay to tướng lên đầu cô và dùng những ngón tay vuốt tóc cô. Khi hắn không tìm ra cái thìa, mặt gã ủ rũ. Hắn nắm tay cô dắt tới phiến đá và cùm cô lại.
Sau đó, hắn sưng sỉa cầm cái khay lên đi ra khỏi phòng.
Cô đợi tới khi chắc chắn hắn đã đi xa mới vươn ngón tay ra từng chút từng chút một.
Một nụ cười tỏa trên mặt cô khi cô cảm nhận được muỗng thìa ở đầu ngón trỏ.
Giờ cô đã có vũ khí.