Khi tia sáng yếu ớt đầu tiên chiếu xuống mặt biển gợn sóng, chiếu sáng những con sóng không màu lấp lánh như làm từ pha lê, Eragon bừng tỉnh khỏi giấc mộng và nhìn về phía tây bắc, tò mò xem ánh sáng sẽ cho thấy hình dạng đám mây gì ở đằng xa.
Nó không thích thú gì với cảnh trước mắt: những đám mây giăng tới một nửa chân trời, đám mây trông như một cột khói trắng cao bằng những đỉnh núi rặng Beor, quá cao khiến SAphira không thể bay vượt qua. Phần trời sang duy nhất đã nằm sau cô nàng, và giờ nó cũng đang bị cơn bão đang tới nuốt dần.
CHúng ta phải bay qua nó, Glaedr nói và Eragon cảm thấy sự lo lắng của Saphira.
Vì sao không bay qua? Cô nàng hỏi.
Eragon cảm nhận được Glaedr đang thông qua Saphira kiểm tra cấu trúc những đám mây. Cuối cùng rồng vàng nói, Ta không muốn con bay quá xa. CHúng ta còn một đoạn đường dài, và nếu con không đủ sức…
Vậy thì người cho con mượn sức.
Hừm. Kể cả vậy thì con cũng nên cẩn trọng. Ta đã thấy những cơn bão tương tự rồi. Nó lớn hơn con tưởng nhiều. Nếu con muốn bay vòng, con sẽ phải bay rất xa về phía tây vượt qua Vroengard, và con sẽ mất một ngày để quay lại đảo.
Khoảng cách tới Vroengard đâu xa lắm, cô nàng nói.
Không, nhưng gió sẽ làm giảm tốc độ của chúng ta. Hơn nữa, bản năng mách bảo ta rằng cơn bão sẽ bao quanh hòn đảo. Kiểu gì thì kiểu chúng ta cũng phải bay qua. Nhưng tất nhiên chúng ta không cần phải bay vào tâm bão. Con có thấy khía hình chữ V giữa hai cột mây nhỏ đằng tây không?
Có ạ.
Bay tới đó, có lẽ từ đó chúng ta sẽ tìm ra đường bay an toàn.
Eragon nắm chặt phần trước yên khi SAphira hạ vai trái và bay về hướng tây, nhằm vào khía hình chữ V Glaedr chỉ. Nó ngáp và xoa mắt khi cô nàng bay lên cao; sau đó nó quay lại cầm một quả táo và vài miếng bò khô ở túi treo đằng sau lung. Đây là một bữa sáng xoàng xĩnh, nhưng nó không đói lắm và nếu ăn nhiều trong khi ngồi trên lưng Saphira sẽ khiến nó buồn nôn.
Trong khi nắm, nó nhìn qua những đám mây xuống mặt biển lấp lánh. Nó không thích thú cảm giác xung quanh chỉ là biển và đất liền gần nhất, theo như ước tính của n ó, còn cách độ 50 hải lý. Nó rùng mình khi tưởng tượng mình chết chìm trong làn nước sâu lạnh lẽo của biển cả. Nó tự hỏi ở đáy biển có gì, và nó bỗng nghĩ dùng phép thuật nó sẽ khám phá ra ngay, dù thật sự nó cũng chẳng định làm thế. Vực thẳm nước sâu đó quá tối và quá nguy hiểm. Nó cảm thấy nó không muốn dành cuộc đời chu du nơi đó. Tốt hơn hết nên để biển cho những sinh vật kỳ lạ vốn đã sống ở đó.
Ban sáng qua đi, những đám mây rõ ràng là xa hơn lúc đầu, và như Glaedr nói, cơn bão lớn hơn Eragon và Saphira tưởng tượng.
Một cơn gió ngược nhè nhẹ thổi qua, và Saphira bay có hơi vất vả hơn chút, nhưng cô nàng vẫn bay được.
Họ vẫn bay ở rìa cơn bão. Saphira khiến Eragon và Glaedr ngạc nhiên vì lặn nông trên mặt nước và bay sát rạt mặt biển.
Khi cô nàng lao xuống, Glaedr nói, Saphira, con định làm gì đó?
Con đang tò mò, cô nàng trả lời. Và con muốn cho đôi cánh nghỉ ngơi trước khi tiến vào những đám mây.
Cô nàng lướt trên những cánh sóng, hình ảnh phản chiếu và bóng đen của cô nàng đối xứng như hai người bạn ma đồng hành, một sáng một tối. Sau đó, cô nàng chao cánh và với ba cú đập cánh nhanh, cô nàng giảm tốc độ và hạ cánh xuống mặt nước. Những giọt nước bắt lên hai bên khổ khi ngực cô nàng đập xuống nước, té hàng trăm giọt nước lên người Eragon.
Nước lạnh nhưng sau một lúc, không khí trở nên ấm áp dễ chịu – thật ra là quá ấm khiến Eragon bỏ áo khoác và găng tay.
Saphira cụp cánh và lướt nhẹ nhàng trên biển. Eragon để ý có vài đám rong biển màu nâu ở bên phải. Loài cây này trông như một bụi râm với những bong bóng cơ trái sơ ri ở đốt thân.
Cao trên đầu họ, gần với độ cao Saphira vừa bay, Eragon thấy chim hải âu cánh điểm đen đang bay ra khỏi cơn bão. Nó càng buồn bực hơn; những con chim biển nhắc nó nhớ hồi nó thấy một đàn sói chạy theo một đàn nai ra khỏi đám cháy rừng ở rặng Spine.
Nếu chúng ta thông minh, nó nói với Saphira, thì chúng ta nên quay lại.
Nếu chúng ta thông minh, chúng ta nên rời Alagaësia và không bao giờ quay lại, cô nàng hưởng ứng.
Cô nàng chúi đầu xuống làn nước, sau đó lắc đầu và thè lưỡi ra vào lần, như thể nếm phải cái gì đó không ngon lành.
Sau đó Eragon cảm thấy Glaedr hoảng loạn, và ông rồng già gầm lên: Bay lên! Ngay lập tức! Bay lên!
Saphira không hỏi lại. Cô nàng mở cánh và bắt đầu đập cánh rẽ sóng bay lên.
Eragon nhoài người nắm lấy yên cương để không ngã ngửa ra sau. Saphira đã tạo ra một màn sương mù che phủ tầm nhìn của nó, và nó phải dùng tư tưởng để tìm kiếm thứ khiến Glaedr hoảng sợ.
Từ sâu bên dưới, vươn lên với tốc độ Eragon khó lòng tin nổi là một cái gì đó lạnh và lớn...và đói khát. Nó cố khiến sinh vật kia hoảng sợ, bắt nó tránh xa nhưng sinh vật đó không thèm để ý. Từ trong vùng ý thức tối tăm lạ lẫm của sinh vật đó, Eragon thoáng thấy kí ức không biết bao nhiêu nằm lang thang một mình trong đại dương tăm tối, đi săn và bị săn.
Eragon cũng hoảng, nó nắm lấy chuôi kiếm Brisingr khi Saphira bay lên khỏi mặt nước. Saphira! Nhanh lên! Nó hét trong câm lặng.
Cô nàng từ từ lấy được tốc độ và độc ao, sau đó, một cuộn nước trắng bay lên bên dưới cô nàng và Eragon thấy những hàm răng xám xịt sáng bóng trong đó. Cái hàm đó lớn đủ nuốt trọn một con ngựa và kị sĩ với hàng trăm những cái răng trắng sắc nhọn.
Saphira ý thức được cái nó vừa thấy, và cô nàng xoay người để tránh cú đớt. Một giây sau, Eragon nghe thấy tiếng cái hàm đó đóng lại.
Nững chiếc răng sắc như đầu mũi kim chỉ cách đuôi Saphira có vài cm.
Khi con quái vật rơi xuống nước, phần còn lại của cơ thể nó hiện ra rõ ràng hơn: cái đầu dài hình chữ nhật. Cái mào xương xẩu ở giữa hai mắt và trên cái mào đó là cái xúc tu dài 6feet. Cái cổ sinh vật khiến nó liên tưởng tới một con rắn khổng lồ đang trườn. Lớp da nó rất mịn và nhiều thớ thịt khá dày. Hai cái vây dạng mái chèo của nó nằm hai bên ngực, giương lên trong không khí.
Một giây sau, sinh vật phóng lên còn cao hơn lúc trước.
Chỉ trước khi nước phủ lên hình dạng con quái vật, Eragon đã nhìn vào trong con mắt trông như giọt nhựa đường của nó. Trong mắt nó ánh lên sự ác ý – cơn hận thù và giận dữ và thất vọng – đủ khiến Eragon lạnh người và ước gì nó đang ở giữa Sa mạc Hadarac. Chỉ có ở đó nó mới cảm thấy an toàn khỏi sự khát máu có từ lâu của sinh vật này.
Tim đập thình thịch. Eragon thả tay nắm Brisingr và nắm lấy yên. “Con gì vậy?”
Nïdhwal, Glaedr trả lời.
Eragon nhíu mày. Nó không nhớ có đọc về thứ này hồi ở Ellesméra.Nïdhwal là con gì?
Loài này rất hiếm và ít khi được nói tới. CHúng sống ở biển trong khi Fanghur sống trên trời. Cả hai loại này đều có họ hàng với loài rồng. Dù chúng và chúng ta khác biệt về vẻ ngoài và kích thước, nhưng Nïdhwal gần gũi với chúng ta hơn Fanghur. CHúng thông minh, và trong ngực chúng có thứ tương tự với Eldunarí. Ta tin thứ đó sẽ giúp chúng sống được quãng thời gian dài dưới độ sâu kinh khủng.
CHúng thở ra lửa được không?
Không, nhưng giống với Fangur, chúng thường sử dụng khả năng tư tưởng để tóm con mồi, và nhiều con rồng đã biến thành mồi vì khả năng này của chúng.
Chúng ăn cả đồng loại của mình! Saphira nói.
Đối với chúng, chúng ta chẳng là gì,Glaedr đáp. Nhưng chúng cũng ăn cả đồng loại, chính vì thế còn lại rất ít Nïdhwalar. Chúng không thích có có kẻ xâm nhập lãnh thổ của mình và không xa rời lãnh thổ. CHính vì vậy chúng ta khó gặp một con gần bờ. TỪng có lúc phải bay từ đất liền vài ngày mới thấy chúng, ở nơi sâu nhất. Có vẻ chúng hoặc là liều mạng hơn hoặc liều lĩnh hơn từ hồi Kỷ nguyên của các Kỵ sĩ rồng kết thúc,
Eragon lại rùng mình khi nhớ tới trí óc của Nïdhwal. Vì sao cả người và sư phụ Oromis đều không nói cho con biết về thứ này?
CHúng ta không dạy con nhiều điều, Eragon. CHúng ta chỉ có từng đó thời gian, và tốt nhất nên dạy con cách chiến đấu với Galbatorix hơn là tất cả những sinh vật bí ẩn ở Alagaësia.
Vậy có còn những thứ khác giống Nïdhwal mà chúng c on không biết không?
Một vài thứ.
Người sẽ dạy cho bọn con chứ, Ebrithil? Saphira hỏi.
Ta sẽ. Đợi vài tuần nữa, nếu chúng ta còn sống và tự do, ta sẽ rất vui được dành mười năm tiếp theo dạy dỗ các con về những loài ta biết, bao gồm cả những loài bọ cánh cứng, mà số lượng loài lên tới vô số. Nhưng cho tới lúc đó, hãy tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Đồng ý không?
Eragon và Saphira miễn cưỡng đồng ý và họ không nói gì nữa.
Cơn gió chướng mạnh lên thành một trận cuồng phong khi họ bay tới trước cơn bão. Saphira phải bay chậm lại bằng nửa tốc độ bình thường. Thi thoảng, những cơn gió mạnh làm cô nàng đảo cánh và thi thoảng làm cô nàng đứng yên mất một lúc. Họ luôn biết lúc nào gió sẽ quất tới, vì họ có thể thấy những những hình thu như vảy sáng bạc lao vào phía họ trên mặt nước.
Từ lúc hoàng hôn buông xuống, những đám mây càng lúc càng lớn hơn. Khi họ tơi gần chúng trông thậm chí còn kinh khủng hơn. Chúng tối đen đặc ở phần dưới với những trận mưa bão giăng giăng trên biển như những đoạn dây thừng rối rắm. Lên trên, đám mây mang mày trắng đục, trong khi phần đỉnh có màu trắng trong và trông cứng như những viên đá lát ở Tronjheim. Ở phía bắc, giữa tâm bão, những đám mây hình thành một hình cái đe bẹt đầu che phủ toàn bộ, như thể các vị thần đang muốn tạo nên một loại nhạc cụ kỳ lạ và kinh khủng.
Khi Saphira bay quay hai cuộn mây trắng – so với chúng cô nàng chẳng to hơn môt hạt bụi là mấy – và biển biến mất dưới màn mây trắng xốp, cơn gió chướng yếu đi và không khí trở nên động, đẩy họ đi theo hướng nào không biết. Eragon nghiến răng, bụng dạ nó nôn nao khi Saphira hạ độ cao xuống khoảng 2 mét rồi ngay lập tức bay lên 6m.
Glaedr nói, Ngoài lần gặp bão ở giữa Thung lũng Palancar và Yazuac, con đã từng gặp bão lần nào nữa không?”
Không, Saphira trả lời, ngắn gọn và cáu bẳn.
Glaedr dường như đoán trước được câu trả lời, vì thế ông ngay lập tức hướng dẫn cô nàng cách bay qua những đám mây. Nhìn theo những đường chuyển động và hiểu về chúng, ông nói. Nhờ chúng, con có thể đoán được gió thổi mạnh nhất ở đâu và hướng gió thế nào.
Hầu hết những gì Glaedr nói cô nàng đều đã biết, nhưng nhờ giọng nói đều đều của ông rồng già, Eragon và Saphira thấy bình tĩnh hơn. Nếu họ cảm nhận sự hoảng sợ trong trí óc của ông rồng, họ sẽ nghi ngờ bản thân mình, và có lẽ Glaedr ý thức được điều đó.
Những đám mây tản mát chắn ngang đường bay của Saphira. Thay vì bay vòng qua, cô nàng lao thẳng vào đám mây như một mũi lao xanh lấp lánh. Khi làn sương mù xám xịt bao phủ lấy họ, tiếng gió rít ngưng bặt, và Eragon nhíu mắt và giơ tay trước mắt để bảo vệ tầm nhìn.
Khi họ bay ra khỏi đám mây, hàng triệu những hạt nước nhỏ tí xíu bám lên thân mình Saphira. Trông cô nàng lấp lánh như kim cương được dát lên những chiếc vẩy vốn đã sáng lấp lánh.
Hành trình bay tiếp tục không bình yên tẹo nào; một lúc trước cô nàng vừa cất cánh bay lên thì một lúc sau, những cơn gió thổi át cô nàng sang một bên, hoặc giả một dòng không khí đi lên từ đâu nâng một bên cánh cô nàng lên và đẩy cô nàng bay theo hướng ngược lại. Chỉ ngồi trên lưng cô nàng trong lúc cô nàng đang chiến đấu tới mệt mỏi mới biết cô nàng đâu còn lựa chọn nào khác ngoài tiến lên.
Sau một hai tiếng họ không thấy điểm tận cùng của cơn bão. Cuối cùng, Glaedr nói, Chúng ta phải quay lại. Con phải bay vòng từ phía tây lại cho an toàn, và nếu chúng ta tiếp tục đi vào cơn bão, không sớm thì muộn con cũng kiệt sức.
Không nói một lời, Saphira chao cánh về phía bắc tới những đám mây sáng đựng đứng nằm giữa con bão lớn. Khi họ tới gần đám mây – đó là thứ lớn nhất Eragon đã từng thấy, thậm chí còn lớn hơn cả Farthen Dûr—những tia sáng xanh lóe lên, những ánh sét chớp giật phát ra từ đỉnh đám mây bão.
Một lát sau, một tiếng sâm nổ vang dội bầu trời. Eragon phải lấy tay che tai. Nó biết lưới phòng vệ sẽ bảo vệ họ khỏi tia sét nhưng nó vẫn cảm thấy lông tóc dựng ngược khi ở gần những tia sét nổ đì đùng đó.
Dù Saphira có sợ thì nó cũng không cảm nhận được. GIờ nó chỉ thấy sự quyết tâm của cô nàng. Cô nàng vỗ cánh nhanh hơn, và vài phút sau họ xuyên qua đám mây tiến vào tâm bão.
Chung quanh họ là những màu sắc không rõ ràng, xám ngắt và không hình khối.
Eragon cảm thấy phần còn lại của thế giới đã biến mất. Những đám mây khiến nó không nhìn thấy mũi, đuôi và cánh của Saphira. Họ bị mù hoàn toàn, và chỉ còn trọng lượng của họ khiến họ hết lên cao rồi xuống thấp.
Eragon mở đầu óc cho phép tư tưởng trải rộng, nhưng nó không cảm nhận thấy bất kỳ sinh vật sống nào ngoài Saphira và Glaedr dù chỉ là một con chim lạc. May làm sao là Saphira vẫn còn cảm nhận được phương hướng; nếu không, họ sẽ lạc mất. Nhờ dùng tư tưởng tìm kiếm các vật thể sống, dù là cây cối hay động vật, Eragon có thể chắc chắn chúng không đâm vào vách núi.
Nó cũng lầm rầm một câu thần chú mà Oromis dạy để cho nó và saphira biết chính xác họ gần mặt nước – hay mặt đất thế nào.
Từ lúc tiến vào đám mây giông, hơi nước làm ướt bộ quần áo len của cậu, khiến chúng trĩu nặng. Đó là chưa kể tới gió và hơi nước lạnh buốt khiến nó bực bội. Không chóng thì chầy nó cũng chẳng còn cảm thấy hơi ấm và tiêu đời. Vì thế nó đọc một câu thần chú khác, khiến những giọt mưa không rơi vào người nó – và chiểu theo nguyện vọng của cô em nó – cũng như xung quanh mắt Saphira, vì nước mưa rơi xuống mắt cô nàng, khiến cô nàng liên tục chớp mắt.
Gió tạt bên hông lại rất nhẹ nhàng. Eragon nói với Glaedr nhưng ông rồng già vẫn im lặng. CHúng ta chưa gặp tình huống tệ nhất thôi.
Lời nói của ông nhanh chóng thành sự thật khi một luồng gió bôc slene nâng Saphira bay bao hơn trăm mét, nơi không khí quá loãng khiến Eragon khó lòng hít thở và sương mù đóng băng thành vô số những hạt pha lê nhỏ xíu đâm vào mũi, vào má nó cũng như cánh Saphira như những lưỡi dao sắc như dao cạo.
Cô nàng khép cánh, lao về phía trước tránh luồng không khí bốc lên. Sau vài giây, áp suất bên dưới cô nàng biến mất, thay vào đó là luồng không khí đẩy xuống mạnh tương tự, khiến cô nàng hạ xuống mặt biển với tốc độ đáng sợ.
Khi họ rơi xuống, những viên pha lê băng tuyết tan chảy, hình thành những giọt mưa tròn tròn cỡ lớn trôi như không trọng lượng bên cạnh Saphira. CHớp lóe lên – màu xanh nhạt qua những đám mây – và Eragon hét lên đau đớn vì tiếng sấm nổ đùng quanh họ. Tai nó vẫn ong ong, nó xé lấy hai mảnh vải vụn rồi cuộn lại nhét vào tai sâu hết mức có thể.
Tới khi tới đáy đám mây, Saphira mới thoát khỏi luồng khí. Ngay lập tức, một luồng gió bốc lên thứ hai như một bàn tay khổng lồ, bốc cô nàng lên cao.
Sau một lúc lâu Eragon không còn nhận thức về thời gian. Những cơn gió giận dữ khiến Saphira không thể chống cự nổi và tiếp tục nâng lên hạ xuống như một mẩu tàu đắm nổi trong vòng nước xoáy. Cô nàng thoát nhưng lại gặp một luồng khí khác tóm lấy.
Eragon thấy mình, Saphira và Glaedr thật là nhỏ bé và vô dụng trước cơn bão và họ sẽ không thể nào đương đầu với nguồn năng lượng trên trái đất này.
Gió hai lần suýt đẩy Saphira xuống nước. Trong lần thứ hai, Eragon nhìn qua vai Saphira và nó thoáng thấy Nïdhwal dưới mặt nước nổi sóng. Nhưng, khi tia chớp thứ hai lóe lên, con vật biến mất, và nó phân vân liệu có phải bóng tôi đang đùa giỡn nó.
Sức lực của Saphira càng lúc càng giảm, cô nàng càng lúc càng không thể chống trọi cùng trận gió. Thay vào đó cô nàng mặc kệ nó đưa cô nàng tới đâu thì đến. Cô nàng chỉ nỗ lực chống lại cơn bão khi quá sát mặt nước. CÒn không, cô nàng chỉ giang cánh và giảm hoạt động hết mức có thể. Eragon cảm thấy lúc Glaedr tiếp sức cho cô em nó, nhưng kể cả vậy cũng không đủ.
Nhưng khi những tia chớp ít dần đi, Eragon lại cảm thấy tuyệt vọng. Gần cả ngày trời họ bị cơn bão quăng qua quật lại, và nó vẫn chưa có dấu hiệu tan hay Saphira sắp thoát khỏi cơn bão.
Mặt trời vừa lặn là Eragon đã không còn nhìn thấy mũi của mình và nó nhắm mắt hay mở mắt cũng chẳng có gì khác biệt. Như thể có một tấm chăn len dày bao lấy nó và Saphira, và quả thực, bóng tối có sức nặng riêng, đè lên chúng từ mọi phía.
Cứ vài giây lại một ánh chớp lóe lên trong màn đêm, thi thoảng ẩn trong những đám mây, thỉnh thoảng xé ngang bầu trời, tỏa thứ ánh sáng bằng của mười hai mặt trời cộng lại, để lại trong không khí cái mùi ngai ngái của sắt. Sau vài ánh chớp, bầu trời còn tối hơn gấp đôi. Eragon và Saphira bị mù không chỉ vì ánh chớp mà còn bởi màn đen thăm thẳm sau đó. Dù các tia sét gần thế nào, chúng cũng không đánh trúng Saphira, nhưng những tiếng sâm đều đều vang lên khiến Saphira và Eragon phát bệnh.
Eragon không biết còn tiếp tục trong bao lâu nữa.
Sau đó, Saphira gặp một luồng gió bốc lên mạnh hơn trước. Ngay lập tức, Saphira phải vật lộn để thoatsm nhưng cơn gió quá mạnh, cô không thể giữ nổi cánh.
Cuối cùng, cô nàng thất vọng gầm lên và thở ra một ngọn lửa nhỏ, chiếu sáng những viên pha lên băng đá xung quanh. Chúng tỏa sáng như những viên đá quý.
Giúp với, cô nàng nói với Eragon và Glaedr. Con không thể tự mình thoát.
THế là cả hai cùng hòa tâm trí, cùng với sự hỗ trợ từ Glaedr, Eragon hét, “Gánga fram!”
Câu thần chú giúp Saphira vọt lên, nhưng với một tốc độ rất chậm, vì chuyển động chéo trong cơn gió giống như bơi qua sông Anora khi tuyết tan vào mùa xuân. Vì Saphira tiến lên theo hướng nằm ngang nên luồng không khí tiếp tục bốc cô nàng lên rất nhanh. Sau một lúc, Eragon bắt đầu hụt hơi và họ vẫn bị vây trong dòng không khí.
Chúng ta đã đi quá lâu và tốn quá nhiều năng lượng, Glaedr nói.Ngừng câu thần chú.
Nhưng...
Dừng câu thần chú. Chúng ta không thể thoát nếu cả hai con đều ngất. Chúng ta phải đi cưỡi trên những con gió tới khi nó yếu đi và SAPhira có thể thoát được.
Bằng cách nào? Cô nàng hỏi trong khi Eragon làm theo lời chỉ dẫn của Glaedr. Sự kiệt sực cùng cảm giác thất bại tràn ngập tư tưởng cô nàng khiến Eragon lo lắng.
Eragon, con phải tiếp tục câu thần chú giữa ấm chô con, ta và Saphira. Trời càng lúc càng lạnh, lạnh hơn cả mùa đông khắc nghiệt nhất trên rặng Spine, và nếu không dùng phép thuật, chúng ta sẽ đóng băng tới chết.
Kể cả người?
Ta sẽ vỡ như một mảnh thủy tinh nóng đặt trong tuyết. TIếp theo con phải đọc câu thần chú thu lấy không khí xung quanh con và Saphira để bọn con có thể thở. Nhưng hãy để khí cũ thoát ra, nếu không con sẽ chết ngạt. Câu thần chú rất phức tạp và con không được phạm lỗi, vậy hãy nghe cho kỹ. Nghe đây...
Khi Glaedr nói, Eragon nhắc lại cho ông nghe rồi đọc thần chú giúp giữ ấm.
Họ đợi, trong khi cơn gió nâng họ lên càng lúc càng cao. Vài phút trôi qua, Eragon bắt đầu tự hỏi họ có dừng lại không, hay tiếp tục quay cuồng trong cơn gió cho tới khi chạm tới mặt trăng và các vì sao.
Nó tự nhiên nghĩ vì sao lại có hiện tượng sao băng: có thể một con chim, một con rồng hoặc một sinh vật nào đó bay lên cùng với một cơn gió và bị ném văng qua bầu trời cùng tốc độ với họ trong lúc này, như một mũi tên lửa. Nếu quả thực như vậy, nó đoán, nó, Saphira và Glaedr sẽ là ngôi sao băng sáng nhất, đẹp nhất in đâm trong ký ức những người có dịp chứng kiến.
Tiếng gió rít dần dà nhẹ nhàng hơn. Cả cả những tiếng sấm đau đầu nhức óc cũng ngưng bặt. Khi Eragon bỏ nùi vải ra khỏi tai, nó ngạc nhiên vì sự tĩnh lặng xung quanh. Hó vẫn nghe thấy âm thanh rì rào bên dưới, như tiếng một con suối nhỏ chảy róc rách trong rừng, nhưng ngoài ra, tất cả đều tĩnh lặng.
Khi âm thanh giận dữ của cơn bão đã qua, nó để ý sự ảnh hưởng của câu thần chú cũng tăng – không phải từ câu thần chú giúp họ tránh lạnh mà từ câu thần chú thu nén không khí trước nó và Saphira. Dù vì lý do gì, năng lượng cần để duy trì câu thần chú thứ hai nhiều hơn so với câu thứ nhất, và nó nhận ra những dấu hiệu chứng tỏ năng lượng sống của nó còn rất ít: tay nó lạnh, tim đập không đều và có lẽ tệ nhất là cảm giác buồn ngủ.
THế là Glaedr bắt đầu giúp nó. Eragon an tâm cảm nhận gánh nặng giảm dần khi sức mạnh của ông rồng tràn vào người nó, cơ thể nó nóng như sốt làm tan cơn buồn ngủ và giúp nó lấy lại cảm giác ở cơ bắp.
Thế là họ tiếp tục.
Cuối cùng sau một lúc lâu, Saphira phát hiện cơn gió yếu đi – ít thôi nhưng cũng đủ để nhận ra – và cô nàng chuẩn bị thoát ra khỏi luồng khí.
Trước đó, những đám mây trên họ mỏng đi, Eragon thoáng nhìn thấy những thứ lấp lánh: những ngôi sao trắng bạc sáng hơn nó từng thấy.
Nhìn kìa, nó nói. Sau đó các đám mây tan ra, Saphira vươn lên khỏi cơn bão giữ thăng bằng trên những cơn gió.
Eragon thấy toàn bộ cơn bão bên dưới họ, trải ra có thể tới hàng trăm dặm. Tâm bão giống một mái vòng hình nấm cong cong, trơn tru nhờ có những cơn gió mạnh thổi từ tây sang đông de dọa thổi bay SAPhira. Những đám mây dù gần hay xa đều mang màu trắng sữa và phát sáng như dạ quang. Một cảnh tượng đẹp và hiền hòa – những thứ yên tĩnh, bình yên thường ẩn chứa những thứ kinh khủng bên trong.
Sau đó Eragon để ý bầu trời. Nó nín thở vì trên đó có nhiều sao hơn nó tưởng. Những ngôi sao màu đỏ, xanh, trắng, vàng nằm trên trời như những hạt bụi lấp lánh. Những tinh vân quen thuộc vẫn hiện hữu nhưng giờ chúng nằm lẫn với hàng ngàn ngôi sao mờ nhạt hơn mà nó lần đầu tiên nhìn thấy. Không chỉ sao sáng hơn mà bầu trời đằng sau cũng đen hơn. Cứ như thể những lần trong quá khứ nó nhìn lên bầu trời, nó bị một tấm màn che mắt.
Nó cứ nhìn cảnh tượng kỳ thú đó trong một lúc lâu, bị ấn tượng vì bản chất của những ngôi sao lấp lánh không tên. CHỉ khi hạ tầm nhìn xuống nó mới thấy có gì khác lạ về chân trời màu tím. Thay vì trời biển giao nhau tại đường thẳng – như thường thấy – nó lại thấy một đường cong, như nó nhìn thấy một phần của hình tròn lớn không thể tưởng tượng nổi.
Đó quả lại một cảnh tượng kỳ lạ khiến Eragon mất vài giây định hình xem nó thấy gì. Nó cảm thấy da ngứa ngáy và không thở nổi.
“Thế giới hình tròn,” nó thì thầm. “Bầu trời lõm vào và mặt đất hình tròn.”
“Có vẻ thế” Glaedr nói, nhưng có vẻ ông không ấn tượng mấy. Ta đã nghe những con rồng hoang dã kể nhưng ta không bao giờ nghĩ mình sẽ được tận mắt chứng kiến.
Ở phía đông, một màu vàng mờ nhạt chiếu sáng một góc chân trời, chào đón mặt trời quay lại. Eragon đoán nếu Saphira giữ nguyên vị trí trong bốn hay năm phút nữa, họ có thể thấy mặt trơi fmocj, dù có thể phải mất hàng giờ trước khi những tia nắng ấm áp, mang lại sự sống chạm tới mặt nước bên dưới.
Saphira giữ nguyên vị trí thêm một lúc, cả ba người họ kẹt giữa những ngôi sao và mặt đất, trôi nổi trong cảnh chạng vạng tĩnh lặng như những bóng ma vô định. Họ chẳng ở thiên đường hay nhân gian – mà ở giữa nơi phân cách hai thế giới đó.
Sau cùng Saphira lao về phía trước, nửa bay nửa lượn về hướng nam, vì không khí quá mỏng khiến cánh cô nàng không thể đỡ hoàn toàn trọng lượng khi cô nàng thoát khỏi luồng khí bốc lên.
Khi cô nàng lượn xuống, Eragon nói, Nếu chúng ta có đủ đá quý, và nếu chúng ta dự trữ đủ năng lượng trong đó, em nghĩ chúng ta có thể bay tới mặt trăng không?
Ai biết có thể không? Glaedr nói.
Khi Eragon là một đứa bé, Carvahall và thung lũng Palancar là tất cả những gì nó biết. Nó nghe tới Triều đình, nhưng nó chưa bao giờ sống động tới khi nó bắt đầu chu du trong đó. Sau nay, trong tâm trí nó hình ảnh về thế giới bao gồm phần còn lại của Alagaësia và những mảnh đất nó từng được đọc. Và giờ nó nhận ra rằng những cái nó nghĩ là lớn thực sự lại chỉ là một mảnh nhỏ của một tổng thể vĩ đại hơn. Như thể tầm nhìn của nó vừa được mở rộng, từ tầm nhìn của một con kiến thành một con đại bàng.
Ví dụ như bầu trời khum khum còn trái đất hình tròn.
Nó phải đánh giá và sắp xếp lại... mọi thứ. Trận chiến giữa Varden và Triều đình dường như chẳng là gì nếu so sánh với kích cỡ của toàn bộ thế giới, và nó nghĩ những nỗi đau đớn và lo lặng hàng ngày thật vụn vặt khi nhìn xuống từ trên cao.
Nó nói với Saphira, Nếu mọi người chỉ cần nhìn thấy những gì chúng ta đang chứng kiến, có lẽ thế giới sẽ bớt chiến tranh hơn.
Anh đưng mong sói hóa cừu non.
Không, nhưng sói sẽ không phải tàn độc với cừu.
Saphira nhanh chóng hạ xuống đám mây tối đen, nhưng cô nàng xoay xỏa tránh rơi vào một vòng không khí nâng lên hạ xuống. Thay vào đó, cô nàng lướt trên những cơn gió thổi tạt xuống trong cơn bão, dựa vào chúng để tránh mất sức.
Một hai giờ sau, sương mù tan. Họ bay khỏi những đám mây khổng lồ hình thành tâm bão. Họ hạ xuống lướt trên những đám mây mỏng mềm như một tấm chăn, che phủ mọi thứ trừ chính đám mây đó.
Khi mặt trời xuất hiện ở cuối chân trơi, cả Eragon và Saphira đều không còn sức ngắm cảnh sắc xung quanh. Với chúng thứ gì chẳng giống nhau.
Rồi Glaedr cất tiếng, Saphira, bên phải con đó. THấy không?
Eragon ngửng đầu nheo mắt để mắt điều tiết với ánh sáng.
Cách đó vài dặm về hướng bắc là một vòng cung những dãy núi vút lên khỏi những đám mây. NHững đỉnh núi phủ băng tuyết, và chúng hình thành một vương miện lâu đời, tua tủa nằm trên màn sương. Sườn núi phía đông đón nắng sáng rực rỡ, sườn phía đông và bóng tôi xanh đậm phủ lên sườn phía đông và kéo dài tới khắp đồng bằng phủ tuyết trắng bên dưới.
Eragon vươn thẳng người, không dám tin cuộc hành trình đã tới lúc kết thúc.
Chiêm ngưỡng đi các con, Glaedr nói, Aras Thelduin, rặng núi lửa bảo vệ trung tâm Vroengard. Bay nhanh lên, Saphira, vì chúng ta chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi.