Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập


Trong hành trình bay từ Vroengard tới Urû’baen, Saphira không phải vượt qua một trận bão nào. May hơn nữa là gió thuận chiều, vì các Eldunarí nói với cô nàng cách tìm ra luồng khó nhanh nhất, thường thổi vào tầm này của năm. Hơn nữa, Eldunarí cung cấp năng lượng đều đặn cho cô. Nhờ vậy cô nàng không bao giờ mệt.
Chỉ hai ngày sau khi rời đảo, bóng dáng thành phố đã xuất hiện ở chân trời.
Hai lần trong chuyến đi, khi mặt trời tỏa sáng nhất, Eragon nghĩ nó có thoáng tháy túi không gian nơi các Eldunarí bay ẩn đằng sau Saphira. Trông nó như một điểm đen, quá nhỏ khiến nó không thể nhìn nhiều hơn một giây. Lúc đầu nó tưởng đó là một hạt bụi. Nhưng sau, nó thấy điểm đó luôn giữ cùng một khoảng cách với Saphira. Khi nó nhìn thấy, cái hạt bụi vẫn ở cùng một chỗ.
Trong hành trình, những con rồng đã thông qua Umaroth truyền các ký ức vào Eragon và Saphira: những kinh nghiệm – trong chiến trận, thắng có, thua có, những thù hận, những câu thần chú, những sự kiện xảy ra trên khắp miền, những nỗi hối hận, những nhận thức, những suy tư về thế giới. Những con rồng có hàng ngàn năm kiến thức. Họ cho nó biết từng chút một.
Quá nhiều rồi! Eragon phản đối. Chúng con không thể nhớ hết, chứ đừng nói là hiểu hết.
Không, Umaroth nói. Nhưng các con có thể nhớ một ít. Có thể những kiến thức đó sẽ giúp các con đánh bại Galbatorix. Giờ, chúng ta tiếp tục.
Quá nhiều thông tin. Có nhiều lúc Eragon cảm thấy như đã quên mất mình là ai vì những ký ức của rồng nhiều hơn số lượng ký ức của nó. Khi điều đó xảy ra, nó sẽ tách trí óc ra khỏi họ và nhắc lại tên thật của mình cho tới khi nó biết mình là ai.
Những thứ nó và Saphira học được thật đáng ngạc nhiên và gây rắc rối cho nó. Nó thường xuyên phải hỏi lại niềm tin của mình. Nhưng nó không bao giờ có thời gian kiểm tra vì luôn có những ký ức khác lấp vào. Nó biết, nó sẽ mất hàng năm để hiểu những gì những con rồng vừa truyền dạy.
Nó càng biết nhiều về những con rồng, nó càng ngưỡng mộ họ hơn. NHững sinh vật đã sống hàng trăm năm có cách suy nghĩ khá lạ lẫm. Những con rồng già nhất khác Glaedr và Saphira như thể Glaedr và Saphira khác những con Fanghur ở rặng Beor. Nó khó lòng nói chuyện với những ông rồng lớn tuổi. Họ nhảy đoạn, kết hợp các ý tưởng dường như chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng, Eragon biết chúng có ý nghĩa sâu sa. Nó ít khi hiểu họ định nói gì. Những con rồng già cũng không giải thích để nó hiểu.
Sau một hồi, nó nhận ra rằng họ không thể diễn giải. Sau hàng thế kỷ, đầu óc họ đã thay đổi; những thứ đơn giản bình thường với nó lại phức tạp với họ và ngược lại. Nghe tư tưởng của họ khiến nó có cảm giác đang lắng nghe tiếng nói của thần thánh.
Khi nó đưa ra nhận xét, Saphira khụt khịt và nói với nó, Có khác nhau đấy.
Chỗ nào?
Không giống thần thánh, họ tham gia vào những sự việc của thế giới này.
Có thể thần thánh chọn cách hành động mà không bị người ta nhìn thấy.
Vậy thì họ có gì tốt?
Em tin rằng rồng còn tốt hơn thần thánh, nó ngạc nhiên hỏi.
Đúng, nhưng chỉ khi bọn em đã trưởng thành hoàn toàn. Làm gì còn sinh vật nào vĩ đại hơn bọn em? Kể cả Galbatorix cũng phải dựa vào bọn em để có sức mạnh.
Thế Nïdhwal thì sao?
Cô nàng khụt khịt. Bọn em bơi được nhưng họ đâu có bay được.
Eldunarí già nhất mang tên Valdr – có ý nghĩa “kẻ thống trị” trong ngôn ngữ cổ - chỉ nói trực tiếp với họ một lần duy nhất. Nhờ ông ấy, chúng đã thấy được những chùm sáng biến thành những sóng cát, cũng như cảm giác rối ren khi mọi thứ dường như đông đặc. Sau đó Valdr cho họ nhìn thấy một vùng những con chim sáo đá đang ngủ. Eragon cảm nhận được giấc mơ của chúng lóe lên trong đầu nó nhanh như chớp mắt. Lúc đầu cảm xúc của Valdr giống như khinh bỉ - giấc mơ của những con chim sáo rất nhỏ nhặt, không đầu không cuối – nhưng sau đó, cảm xúc của ông thay đổi, ấm áp và cảm thông hơn. Kể cả những quan tâm nhỏ nhặt của những con sáo đá cũng trở nên quan trọng ngang với mối quan tâm của những vị vua.
Valdr chần chừ lưu lại hình ảnh. Ông ấy như muốn đảm bảo Eragon và Saphira nhớ kỹ nó trong mối lùng nhùng những suy nghĩ khác. Dù cả hai không chắc chắn ông rồng muốn nói gì và Valdr cũng không giải thích sâu hơn.
Khi cuối cùng Urû’baen đã hiện ngay trước mắt, Eldunarí ngừng chia sẻ ký ức với Eragon và Saphira. Umaroth nói, Giờ con sẽ được hiểu biết kỹ nhất về hang ổ kẻ thù.
Saphira lao gần sát mặt đất. Những thứ chúng thấy không giúp chúng phấn chấn, nhất là khi Glaedr nói, Galbatorix đã xây dựng thêm nhiều kể từ khi hắn đẩy lùi chúng ta ra khỏi nơi đây. Hồi trước những bức tường không dày và cao như giờ.
Umaroth nói thêm, trong trận chiến giữa chúng ta và thần tiên, Ilirea cũng không thành cao kiên cố như bây giờ. Kẻ phản bội kia đã đào sâu và đắp cả một núi đá trước hang. Ta nghĩ hắn sẽ không chui ra khỏi hang đâu. Hắn giống một con lửng rút trong hang và sẽ cắn chảy mũi bất cứ ai dám lôi hắn ra.
Cách một dặm về phía tây nam là doanh trại của Varden. Nó lớn hơn Eragon nhớ rất nhiều. Nó bối rối cho tới khi nhận ra rằng Nữ hoàng Islanzadí cùng quân đội cuối cùng đã hợp quân với Varden. Nó thở dài nhẹ nhõm. Kể cả Galbatorix cũng phải dè chừng thần tiên vài phần.
Khi nó và Saphira còn cách doanh trại một 3 dặm, các Eldunarí giúp Eragon mở rộng tư tưởng tới khi nó cảm nhận được trí óc con người, người lùn, thần tiên và Urgal trong trại. Nó chỉ chạm rất nhẹ vào đầu óc họ nên họ không chú ý, trừ khi họ cố ý. Trong giây phút nó cảm nhận được âm nhạc hoang dã đặc trưng cho tư tưởng của Blödhgarm, nó chỉ tập trung vào vị tiên nhân này.
Blödhgarm, nó gọi. Tôi đây, Eragon đây. Những cụm từ cung cách trở nên quen miệng hơn sau khi nó dành một khối thời gian lớn học hỏi kinh nghiệm của bao nhiêu năm quá khứ.
Khắc tinh của Tà thần! Anh an toàn không? Tư tưởng của anh lạ lắm. Saphira có ở cùng anh không? Cô ấy có bị thương không? Có chuyện gì xảy ra với Glaedr không?
Họ đều an toàn. Tôi cũng vậy.
Vậy thì – Blödhgarm bối rối.
Eragon ngắt lời nói, Chúng tôi không ở xa lắm. Nhưng tôi đang ẩn mình. Ảo giác của tôi và Saphira vẫn còn dưới đó chứ?
Vâng, thưa Khắc tinh của tà thần. Chúng tôi cho Saphira bay lượn vào trên doanh trại khoảng một dặm. Thi thoảng tôi cho ảo ảnh ẩn trong màn mây hoặc làm như anh và cô ấy đang đi tuần. Nhưng chúng tôi không dám để lộ cho Galbatorix biết anh đã đi rất lâu rồi. Chúng ta sẽ cho hình ảnh của anh biến mất ngay. Anh sẽ có thể tới đây mà không gây nghi ngờ.
Không. Hãy duy trì thêm một thời gian nữa.
Vì sao?
Chúng tôi sẽ không trực tiếp quay lại doanh trại, Eragon liếc nhìn mặt đất. Có một ngọn đồi cách đây hai dặm về phía đông nam. Anh biết chỗ đó không?
Tôi biết.
Saphira sẽ hạ cánh tại đó. Hãy báo Arya, Orik, Jörmundur, Roran, Nữ hoàng Islanzadí, và Đức vua Orrin tới đó. Nhưng đừng để họ cùng rời doanh trại một lúc. Nếu anh có thể dùng phép ẩn thân cho họ là tốt nhất. Anh cũng nên tới nữa đó.
Vâng...Nhưng Khắc tinh của tà thần, anh đã tìm thấy gì ở....
Không! Đừng hỏi tôi. Giờ rất nguy hiểm. Hãy tới và tôi sẽ cho anh hay. Nhưng tôi không muốn tiết lộ câu trả lời với những ai có thể đang nghe lỏm chúng ta.
Tôi hiểu. Chúng tôi sẽ gặp anh nhanh nhất có thể. Nhưng chắc cũng phải mất một lúc đó.
Tất nhiên. Tôi tin anh sẽ làm điều gì tốt nhất.
Eragon dừng liên lạc và ngả người trên yên. Nó cười mỉm khi tưởng tượng ra biểu hiện của Blödhgarm khi anh ta biết về Eldunarí.
Saphira hạ cánh xuống đỉnh đồi. Những con cừu xung quanh đó hoảng loạn chạy biến mất sau vài tiếng be be.
Saphira gập cánh. Cô nàng nhìn theo lũ cừu và nói, Bắt chúng dễ cực, vì chúng đâu có thấy em. Cô nàng liếm mép.
“Ừ, nhưng đó là môn thể thao gì?” Eragon hỏi và tháo đai quanh chân.
Nhưng thể thao không làm no bụng.
“Không, nhưng giờ em không đói, đúng không?” Năng lượng từ các Eldunarí, dù không đều đặn, nhưng giúp cô nàng không thèm ăn.
Cô nàng thở một hơi như thể thở dài. Không, không hẳn...
Trong khi chờ đợi, Eragon duỗi các cơ bắp mỏi nhừ, sau đó ăn bữa trưa nhẹ. Nó biết Saphira đang nằm ườn trên đất dù nó không nhìn thấy. Sự hiện diện của cô nàng để lộ bóng đen trên lớp cỏ bị đè bẹp, giống như có một lỗ đen kỳ lạ vậy. Nó không biết vì sao, nhưng cảnh tượng đó làm nó thích thú.
Khi ăn, nó nhìn xa xăm ra cánh đồng bao quanh ngọn đồi, ngắm nhìn gió vuốt ve lúa mỳ lúa mạch. Những bức tường dài, cao làm bằng đá cắt cánh động thành nhiều phần: chắc các nông dân trong vùng phải mất hàng trăm năm để đào những viên đá đó ra khỏi lòng đất.
Ít nhất đây không phải vấn đề của cư dân Thung lũng Palancar, nó nghĩ.
Một lát sau, một trong những ký ức của những con rồng quay lại với nó. Nó biết chính xác tuổi đời những bức tường đá kia: chúng có từ thời con người sống ở vùng đổ nhát của Ilirea, sau khi thần tiên đánh bại những chiến binh của đức vua Palancar. Nó thấy như mình ở đó. Nó thây từng người phụ nữ, đàn ông, trẻ con cúi lưng trên cánh đồng và mang như tảng đá họ tìm thấy đặt nên vị trí giờ là bức tường.
Sau một lúc, Eragon để cho ký ức đó trôi qua. Nó mở toang tư tưởng để cảm nhận những luồng năng lượng xung quanh. Nó lăng nghe suy nghĩ của những con chuột trong bụi cỏ và những con sâu trong lòng đất hay những con chim bay trên trời. Việc làm này khá nguy hiểm vì nó có thể đánh động pháp sư của quân địch nếu chúng ở gần đây. Nhưng nó thích được biết ai hay cái gì đang ở gần mình để không ai có thể bất ngờ tấn công tụi nó.
Vì thế nó cảm nhận được Arya, Blödhgarm, và nữ hoàng Islanzadí. Nó không sợ khi nhìn thấy dấu bước chân họ tiến tới nó từ sườn đồi phía tây.
Không khí gợn sóng như nước. Sua đó ba thần tiên xuất hiện trước mặt nó. Nữ hoàng Islanzadí đứng đầu, vẫn vương giả như bao giờ. Bà mặc một bộ giáp vàng với mụ trụ nạm đá quý và áo choàng sọc đỏ trắng trên vai. Bà đeo một thanh kiếm dài mỏng bên eo. Một tay bà cầm thanh giáo lưỡi trắng và một tay cầm khiên hình lá phong.
Arya cũng mặc giáp trụ. Nàng đã thay bộ đồ đen thường ngày bằng bộ áo giúp giống mẹ nanf – dù bộ giáp của nàng có màu xám của sắt chứ không phải vàng kim. Nàng đội mũ trụ có trang trí hình dây thừng trên trán và mũi và có hình cánh đại bàng hai bên thái dương. So sánh với sự tráng lệ của nữ hoàng, bộ đồ của Arya có vẻ ảm đạm nhưng chết người hơn. Mẹ và con gái giống như một cặp kiếm, một để trưng bày, một để chiến đấu.
Cũng giống hai người phụ nữ, Blödhgarm mặc áo giáp nhưng không đội mũ trụ. Ông không mang theo vũ khí gì trừ một con dao nhỏ giắt thắt lưng.
“Xuất hiện đi, Eragon Khắc tinh của Tà thần,” Islanzadí nói và nhìn về nơi nó đang đứng.
Eragon bỏ câu thần chú che giấu nó và Saphira. Sau đó cúi đầu chào nữ hoàng của thần tiên.
Bà nhìn dọc người nó, nghiên cứu nó như nó là một con ngựa chiến quý giá. Không giống như trước, nó không khó khăn gì mà không nhìn bà. Sau vài giây, nữ hoàng nói, “Ngươi đã tiến bộ rồi, Khắc tinh của Tà thần.”
Nó cúi đầu lần nữa, không thấp như lần trước. “Cám ơn, thưa Nữ hoàng.” Như tường lệ, giọng bà nghe rờn rợn. Nó như ngân lên cùng âm nhạc và phép thuật, như mọi từ ngữ đều là một bài thơ. “Đó quả là một lời khen đáng giá xuất phát từ một người thông thái và xinh đẹp như nữ hoàng.”
Islanzadí cười, để lộ những chiếc răng dài. Ngọn đồi và cánh đồng rung lên theo. “Giờ ngươi cũng giỏi ăn giỏi nói hơn rồi! Con không nói cho ta biết đâu nhé, Arya!”
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt Arya. “Chàng vẫn đang học.” Sau đó nàng nói với Eragon, “Thât mừng vì chàng đã an toàn trở về.”
Những thần tiên liên tiếp hỏi nó, Saphira và Glaedr hàng tá câu hỏi. Nhưng cả ba không đồng ý trả lời cho tới khi những người khác tới. Nhưng Eragon nghĩ các thần tiên vẫn cảm nhận được về các Eldunarí. Eragon nhận thấy dôi khi họ liếc về phía trái tim rồng, dù họ dường như không nhận ra.
Orik là người tiếp theo tới. Ông cưỡi một con ngựa con đang thở khò khè. “Họ, Eragon! Họ, họ!” vị vua người lùn hét lên và giơ nắm đấm. Ông trượt xuống và chạy ào tới, ôm chặt và vỗ vào lưng Eragon.
Sau khi màn chào hỏi xong xuôi, Eragon hỏi. “Những cận vệ của ngài đâu?”
Orik nhún vai. :Đang bên râu cạnh một nông trại cách đây một dặm về phía tây. Tôi dám nói là chẳng ai thích thú đâu. Tôi tin tất cả bọn họ - họ cùng bộ tộc với tôi – nhưng Blödhgarm nói tôi nên đi một mình. THế là tôi đi một mình thôi. GIờ nói cho tôi xem, vì sao phải giữ bí mật? Cậu tìm thấy gì ở Vroengard?
“Ngài sẽ biết khi những thành viên khác của hội đồng chiến tới,” Eragon nói. “Nhưng tôi rất mừng được gặp lại ngài.” Nói rồi nó vỗ vai Orik.
Roran tới ngay sau đó. Trông anh buồn và bẩn thỉu. Anh nắm lấy cánh tay Eragon và chào mừng nó. Sau đó anh đẩy nó sang một bên và nói, “Chú có thể để họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện được không?” Anh hất hàm về phía Orik và các thần tiên.
Eragon mất vài giây đọc thần chú lập kết giới. “Xong.” Cùng lúc đó, nó tách tư tưởng ra khỏi Glaedr và những Eldunarí khác, nhưng không phải với Saphira.
Roran gật đầu và nhìn về phía cánh đồng. “Anh có nói qua nói lại vài thứ với Vua Orrin khi chú đi vắng.”
“Qua lại cái gì? Thế nào?”
“Ông ta là đồ ngu, và anh đã bảo ông ta thế.”
“Em đoán ông ta phản ứng không vui vẻ gì.”
“Em có thể nói thế. Ông ta định đâm anh.”
“Ông ta định gì cơ?”
“Anh đã đánh rơi thanh gươm ra trước khi hắn kịp trở tay. Nhưng nếu có cơ hội, có lẽ hắn sẽ giết anh.”
“Orrin?” Eragon khó lòng tin nhà vua dám làm chuyện đó. “Anh có làm ông ta bị thương nặng không?’
Lần đầu tiên Roran mỉm cười: một nụ cười nhẹ biến mất rất nhanh. “Anh làm hắn sợ, như thế có khi còn tệ hơn.”
Eragon càu nhàu và nắm lấy chuôi kiếm. Nó nhận ra nó và Roran là hình ảnh tương phản của nhau qua một tấm gương. Họ cùng đặt tay trên vũ khí. Họ cùng đứng dựa người trên một chân. “Còn ai biết chuyện này?”
“Jörmundur— ông ấy ở đó – và những người nào Orrin nói cho nghe nữa.”
Eragon nhíu mày cố gắng dừng nhịp bước trong khí quyết định phải làm gì. “Không còn thời điểm nào tệ hơn.”
“Anh biết. Anh không nên gây hấn với Orrin. Nhưng hắn cứ muốn “chào hỏi theo phương thức hoàng gia” với Galbatorix và những thứ linh tinh vớ vẩn khác. Hắn sẽ đặt tất cả chúng ta vào vòng nguy hiểm. Anh không thể để cho chuyện đó xảy ra. Chắc chú cũng làm vậy thôi.”
“Có thể, nhưng chuyện này làm mọi thứ khó khăn hơn. Giờ em là chỉ huy quân Varden. Nếu có ai tấn công anh hay bất kỳ chiến binh nào dưới lệnh em thì chẳng khác nào tấn công em. Orrin biết điều đó, và ông ta biết chúng ta là anh em ruột thịt. Ông ta làm vậy chẳng khác nào đấm vào mặt em.”
“Ông ta say,” Roran nói. “Anh nghĩ ông ta chẳng biết mình đang làm gì khi rút kiếm đâu.”
Eragon thấy Arya và Blödhgarm tò mò nhìn nó. Nó ngừng đi lại và quay lưng với họ.
“Anh rất lo cho Katrina,” Roran nói thêm. “Nếu Orrin giận, có thể hắn sẽ cho người giết anh hoặc chị ấy. Kiểu gì thì cô ấy cũng bị tổn thương. Jörmundur đã cho người gác ngoài trại, nhưng thế là chưa đủ.”
Eragon lắc đầu. “Orrin không dám làm tổn thương chị ấy đâu.”
“Không ư? Hắn không thể làm hại chú. Hắn cũng không dám trực tiếp đối đầu với anh, vậy hắn còn có thể nhắm vào ai? Phục kích thôi. Dùng dao tấn công trong bóng tối. Giết Katrina là cách trả thù dễ dàng nhất.”
“Em không nghĩ Orrin dám ám sát trong đêm – hay làm hại Katrina đâu.”
“Chú không thể nói chắc được.”
Eragon nghĩ một lúc. “Em sẽ ếm vài bùa chú vào Katrina để chị ấy an toàn. Đồng thời em sẽ báo cho Orrin biết về điều đó. Như vậy sẽ ngăn chặn bất cứ kế hoạch nào nào của ông ấy.”
Roran dường như không còn căng thẳng nữa. “Anh cám ơn chú.”
“Em sẽ đặt thêm lưới phòng thủ cho anh.”
“Không, chú hãy giữ sức. Anh có thể tự lo cho mình.”
Eragon đòi nhưng Roran vẫn từ chối. Cuối cùng, Eragon nói. “Chết tiệt! Nghe em này. Chúng ta sắp đánh nhau với những tên lính của Galbatorix. Anh phải có cái gì bảo vệ anh chứ. Em sẽ giăng lưới phòng hộ cho anh, dù anh muốn hay không. Vì vậy tốt hơn anh nên cười cảm ơn em đi!”
Roran nhìn nó chằm chằm, sau đó càu nhàu và giơ tay. “Được, cứ làm gì chú muốn. Chú không bao giờ biết bỏ cuộc.”
“Ồ, thế anh biết sao?”
Roran khùng khục cười. “Anh nghĩ là không. Anh đoán đó là gen di truyền rồi.”
“Mmh. Giữa bố Brom và cậu Garrow, em không biết ai cứng đầu hơn ai nữa.”
“Bố anh,” Roran nói.
“Ơ...Bố Brom cũng – Không, anh nói đúng. Cậu Garrow.”
Họ cười nhăn nhở khi nhớ lại thời sống ở nông trại. Sau đó Roran chuyển tư thế và nhìn Eragon một cách lạ lùng. “Em khác trước.”
“Thế sao?”
“Ừ. Em có vẻ tự tin hơn.”
“Có lẽ vì em hiểu bản thân mình rõ ràng hơn.”
Roran không trả lời.
Nửa tiếng sau, Jörmundur và vua Orrin cũng cưỡi ngựa tới. Eragon lịch sự chào đón vua Orrin. Nhưng Orrin chỉ chào hỏi qua loa và tránh ánh nhìn của nó. Từ cách xa vài bước chân, Eragon vẫn ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của ông.
Một khi hj đã tụ tập trước Saphira, Eragon bắt đầu. Đầu tiên, nó bắt mọi người thề giữ bí mật bằng ngôn ngữ cổ. Sau đó nó giải thích khái niệm Eldunarí cho Orik, Roran, Jörmundur, và Orrin. Nó nhắc lại một chút lịch sử về trái tim đá quý của rồng cùng với Kỵ sĩ và Galbatorix.
Tần tiên có vẻ không thích việc Eragon cà kê kể về Eldunarí trước mặt người khác. Nhưng họ không phản đối. Nó vui vì họ không làm vậy. Ít nhất nó cũng có được sự tin tưởng của nhiều người. Orik, Roran và Jörmundur ngạc nhiên, không tin và có cả tá câu hỏi cho nó. Roran mắt ánh xanh như thể thông tin này cho anh rất nhiều cách đánh bại Galbatorix.
Nhưng Orrin vẫn tỏ ra không tin vào sự tồn tại của Eldunarí. Cuối cùng, ông ta chỉ thôi nghi ngờ khi Eragon lấy trái tim của Glaedr ra và giới thiệu ông rồng với bốn người.
Sự kính trọng đối với Glaedr đã củng cố tinh thần cho Eragon. Kể cả Orrin cũng bị ấn tượng, dù sau khi nói vào lời với Glaedr, ông ta quay qua hỏi Eragon, “Nasuada có biết không?”
“Có. Tôi đã nói với cô ấy hồi ở Feinster.”
Điều này không làm Orrin hài lòng. “Vậy thêm một lần nữa hai người bỏ rơi ta. Không có sự hỗ trợ của quân lính cùng lương thực của đất nước ta, Varden không thể chống lại Triều đình. Ta là người trị vì một trong bốn quốc gia của Alagaësia. Quân đội của ta đóng một vai trò quan trọng trong lực lượng này. Vậy mà cả hai đều không tôn trọng ta, không thông báo cho ta biết!”
Trước khi Eragon kịp đáp lời, Orik bước ra. “Họ cũng không nói với tôi, Orrin,” vị vua người lùn gầm gừ. “Và những người của tôi còn giúp Varden lâu hơn ông. Ông không nên suy nghĩ về vấn đề này. Eragon và Nasuada làm những gì họ cho là tốt nhất. Họ không thiếu tôn trọng ai.”
Orrin càu nhàu và vẻ mặt như muốn tiếp tục cãi cõ. Nhưng Glaedr chen ngang nói, Họ làm điều ta yêu cầu, Thưa đức vua của Surda. Eldunarí là bí mật lớn nhất của giống nòi chúng ta. Chúng ta không thể gặp ai cũng nói, kể cả đó có là một vị vua.
“Vậy vì soa người lại chọn thời điểm này để tiết lộ?” Orrin hỏi. “Người có thể vào trận mà không để lộ thân phận.”
Để trả lời, Eragon kể lại cuộc hành trình tới Vroengard, kể cả việc chạm trán cơn bão giữa biển và cảnh tượng thấy trên những đám mây. Arya và Blödhgarm dường như rất hứng thú với phần này của câu chuyện, còn Orik thì không.
“Barzûl, đây có vẻ là một kỷ niệm không vui,” ông nói. “Tôi rùng cả mình. Mặt đất là nơi thích hợp với người lùn, chứ không phải bầu trời.”
Tôi đồng ý, Saphira nói. Orik nhăn nhó nghi ngờ và xoắn đuôi râu bện.
Eragon kể lại cách họ vào được Hầm mộ của Những Linh hồn. Nhưng nó không nói vụ tên thật ra. Khi cuối cùng nó kể cho mọi người biết hầm mộ chứa cái gì, mọi người im lặng vì choáng váng.
Sau đó Eragon nói, “Mở tư tưởng ra.”
Một lát sau, những tiếng thì thầm vang lên trong không khí. Eragon cảm nhận được sự hiện diện của Umaroth và những con rồng khác xung quanh họ.
Những thần tiên loạng choạng, Arya khụy xuống và đặt tay len đầu như thể vừa bị đấm. Orik hét lên và nhìn quanh, mắt trợn trừng. Trong khi đó, Roran, Jörmundur và Orrin đứng như trời trồng.
Nữ hoàng Islanzadí quỳ xuống cùng một tư thế với cô con gái. Trong đầu óc mình, Eragon nghe thấy tiếng bà nói với những con rồng, chào đón họ bằng những cái tên và coi họ như những người bạn cũ. Blödhgarm cũng làm vậy. Vài phút sau, một luồng tư tưởng trao đổi giữa những con rồng và những người đang tề tựu dưới chân đồi.
Những âm thanh quá nhiều, Eragon phải bảo vệ mình và lùi lại ngồi xuống chân trước của Saphira trong khi chờ đợi những tiếng ồn đó giảm đi. Thần tiên dường như bị ảnh hưởng mạnh nhất. Blödhgarm nhìn trời vừa vui mừng vừa phân vân. Arya tiếp tục quỳ. Eragon nghĩ nó nhìn thấy nước mắt lăn xuống má nàng. Islanzadí tỏa ra những tia sáng chiến thắng. Lần đầu tiên kể từ ngày nó gặp bà, Eragon thấy bà thực sự hạnh phúc.
Orik lắc mình tỉnh mộng. Ông nhìn Eragon nói, “Lưỡi búa của Morgothal ơi, điều này sẽ tạo nên một bước ngoặt mới! Với sự giúp đỡ của họ, chúng ta có thể giết Galbatorix!”
“Trước đây ngài không nghĩ là có thể sao?” Eragon nhẹ nhàng hỏi.
“Tất nhiên tôi nghĩ là có. Chỉ là không bằng bây giờ.”
Roran lắc đầu như vừa tỉnh mộng. “Anh không... Anh biết chú và thần tiên có thể chiến đấu rất kiên cường. Nhưng anh không tin rằng chú có thể thắng.” Anh nhìn Eragon. “Galbatorix đã đánh bại rất nhiều Kỵ sĩ. Em cũng chỉ là một trong những Kỵ sĩ đó, có điều em không già. Trước đây anh nghĩ chúng ta không thể thắng Galbatorix.”
“Em biết.”
“Nhưng giờ thì...” Một cái nhìn ranh mãnh hiện trong mắt Roran. “Giờ chúng ta có cơ hội.”
“Đúng,” Jörmundur nói. “Và chỉ cần nghĩ: chúng ta sẽ không phải lo lắng về Murtagh. Hắn không thể là đối thủ của cậu và những con rồng.”
Eragon nệm gót giày lên chân Saphira mà không trả lời. Nó có những ý nghĩ khác. Hơn nữa, nó không muốn giết Murtagh.
Sau đó Orrin nói. “Umaroth nói rằng cậu đã có kế hoạch. Anh có định nói không, Khắc tinh của Tà thần?”
“ Ta cũng muốn nghe,” Islanzadí nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn.
“Tôi nữa,” Orik nói.
Eragon nhìn họ một lúc rồi gật đầu. Nó nói với nữ hoàng Islanzadí, “Quân đội của người đã sẵn sàng tham chiến chưa?”
“Rồi. Chúng ta đã đợi thời cơ trả thù rất lâu rồi. CHúng ta không muốn đợi lâu hơn.”
“Còn quân đội của chúng ta?” Eragon hỏi Orrin, Jörmundur và Orik.
“Những knurlan của tôi đã rất muốn tham chiến,” Orik tuyên bố.
Jörmundur liếc nhìn Vua Orrin. “Những người lính của chung ta mệt mỏi và đói, nhưng ý chí của họ rất kiên định.”
“Các Urgal cũng thế.”
“Urgal cũng thế.”
“Vậy thì chúng ta tấn công thôi.”
“Khii nào?” Orrin hỏi.
“Khi ánh sáng đầu tiên chiếu rọi.”
Không ai nói gì.
Roran là người phá vỡ sự im lặng. “Nói thì dễ, làm mới khó. Làm thế nào?”
Eragon giải thích.
Khi nó nói xong, mọi người lại im lặng.
Eragon ngồi xổm xuống và bắt đầu cạy móng tay. “Nguy hiểm đây.”
“Nhưng dũng cảm,” Orik nói. “Rất dũng cảm.”
“Giờ đâu còn có cách nào an toàn.” Eragon nói. “Nếu chúng ta có thể đánh vào lúc Galbatorix chưa kịp chuẩn bị, chúng ta sẽ làm lệch cán cân một chút.”
Jörmundur xoa cằm. “Vì sao không giết Murtagh trước? Tôi không hiểu phần đó. Vì sao không giết hắn và Thorn khi chúng ta có cơ hội?”
“Vì,” Eragon trả lời, “Vậy thì Galbatorix sẽ biết về họ.” Nó chỉ về chỗ các Eldunarí đang trôi nổi. “Chúng ta sẽ đánh mất yếu tố bất ngờ.”
“Thế còn đứa trẻ kia thì sao?” Orrin cay nghiệt hỏi. “Làm sao cậu nghĩ cô nhóc ấy sẽ giúp cậu? Lần trước cô nhóc ấy đâu có giúp.”
“Lần này sẽ giúp,” Eragon hứa, tự tin hơn thực sự.
Nhà vua cằn nhằn không tin.
Sau đó nữ hoàng Islanzadí nói, “Eragon, đây là một kế hoạch vừa tuyệt vời vừa kinh khủng. Cậu có sẵn lòng làm không? Ta hỏi không phải vì ta nghi ngờ sự dũng cảm hay sự cống hiến của cậu. Nhưng có quá nhiều thứ phải lo. Vì thế ta hỏi cậu: cậu có muốn làm điều này ngay cả khi biết cái giá phải trả?”
Eragon không đứng dậy, nhưng giọng nó sắc lạnh hơn. “Có. Đó là chuyện phải làm, chúng ta phải làm nhiệm vụ đó. Dù giá phải trả như thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ chạy.”
Saphia hơi há mồm và ngậm lại, đúng khi nó kết thúc câu, ngầm ra hiệu đồng tình.
Islanzadí ngửa mặt nhìn trời. “Vậy người và những người ngài đại diện cho có đồng ý không, Umaroth-elda?”
Chúng tôi ủng hộ, con rồng trắng đáp lời.
“Vậy thì làm thôi,” Roran lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui