Dịch: Bánh
Tần Phi!!
Ấy thế mà......!ấy thế mà -- đẹp trai như vậy!
Phản ứng đầu tiên của Kinh Vũ chính là 囧
Phản ứng lại lần hai -- Mụ nội nó! Nam thần ngồi ngay bên cạnh mình! Lại còn rót nước cho mình nữa!
Phản ứng lại lần ba -- tiêu rồi tiêu rồi, lúc nãy mình biểu hiện có tốt không nhỉ? Liệu có để lại ấn tượng gì xấu trước mặt nam thần không vậy?
Phản ứng lại lần bốn -- ối giời ơi ngộ hạnh phúc quá, ngộ sắp ngất dòi......!
Phản ứng lại lần năm -- ký tên!!! Đúng vậy, mình có thể bị choáng ngợp, nhưng nhất định không được quên chuyện xin chữ ký!
Tần Phi nhìn Kinh Vũ, thấy đã nửa ngày mà cậu vẫn không có chút động tĩnh nào, anh đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt người kia: "Còn sống không đó?"
Kinh Vũ lập tức chớp mắt, hoàn hồn: "Phi ca! Em thích anh từ lâu lắm rồi đó!"
Tần Phi: "Ký tên thì từ từ đã."
"Có thể cho em xin......!Ủa?"
Kinh Vũ hơi sửng sốt một chút, tất nhiên không ngờ được Tần Phi có thể nhìn thấu tâm tư của mình.
Nam thần nói "Từ từ", thế thì mình phải ngoan ngoãn ngồi chờ rồi, thế nên Kinh Vũ liền im lặng.
Tần Phi cẩn thận đánh giá cậu thiếu niên bên cạnh mình, người này nói mình đã 20 tuổi, nhưng trông lại chả giống người trưởng thành tí nào, có lẽ là vì đường xương hàm của cậu quá mềm mại, khiến góc nghiêng có vẻ nhu hòa, thảo nào bị Lạc Nhất Minh nhìn nhầm thành con gái.
Thật ra trông cũng rất được, nhưng là, nếu nói là đẹp trai, thì dùng từ xinh đẹp để miêu tả người này sẽ đúng hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, màu hổ phách sáng ngời dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy rung động.
Khác xa so với tưởng tượng của anh, không phải là mấy tên chỉ biết ru rú trong nhà, người toàn là mỡ béo, cũng không phải mấy đứa loi choi kiêu căng ngạo mạn tự cho mình là vô đối
Mặc đồ trắng, sạch sẽ lại trong trẻo, giống như một em bé vậy.
Đối mặt với một người như vậy, Tần Phi cũng không nỡ hung dữ ngang ngược như mọi hôm, giọng điệu cũng mềm mại hẳn: "Hôm nay có hẹn train team vào 2 giờ chiều, đối thủ là đội đứng thứ 7 trong giải chuyên nghiệp, ANE, em chào sân ở vị trí đi rừng."
"Hả? Vậy anh......"
"Anh đi đường trên." Tần Phi nói không chút do dự, "Người đi đường trên cũ không bắt nhịp được với cả đội nên đi rồi, mới đi hai ngày trước."
Lạc Nhất Minh đứng một bên khẽ nhấp môi, nhỏ giọng nói với Hàn Lãnh đứng bên cạnh: "Bị Phi ca dọa cho ải chỉa rồi mới đi."
Hàn Lãnh nhún vai.
"Em có thắc mắc gì nữa không?" Tần Phi hỏi Kinh Vũ.
Giọng điệu nghiêm túc như vậy làm Kinh Vũ có hơi không dám đối diện với anh: "Không có ạ......"
"Thế được rồi.
Diệp Tử, dẫn em ấy đi làm quen với máy móc các thứ đồ đi."
"OK." Người ngồi trên sô pha đứng lên, đi vào phòng huấn luyện, đó là phòng dùng cho việc train team của các thành viên chính thức tại PG, chỉ có năm máy tính.
Vẻ ngoài của Diệp Hồng đem đến cho người cảm giác trưởng thành lại ổn định, thế nên, lúc đi bên cạnh hắn, Kinh Vũ không cảm thấy áp lực như lúc ở gần Tần Phi, cậu trở nên hoạt bát rất nhiều: "Em cũng hâm mộ anh lắm đó ~ người khác đi mid toàn là lùi về sau khi dùng chiêu xong, nhưng anh lại luôn tiến lên giáp lá cà!"
"Phải thế chứ, sáp sát nhau đánh mới sướng ~"
Kinh Vũ 囧 một chút: "Nhưng anh là pháp sư."
"Thật ra anh vẫn còn bình thường chán, ít nhất anh còn biết lui về trong trụ." Diệp Hồng cười nói, "Thằng nhóc tóc vàng kia mà đã hăng rồi, 6 đời tổ tông nhà nó có réo nó cũng không về."
Tóc vàng-- Lạc Nhất Minh --ONE--xạ thủ của PG.
"Ồ ~" Kinh Vũ cố gắng muốn hòa nhập, "Cậu ấy đi đường rất hay, còn thường xuyên đoạt MVP nữa."
"Dù sao thì xạ thủ vẫn là center! Đây là máy tính của em này." Diệp Hồng chỉ vào cái máy bên trong cùng, nói, "Máy bên cạnh em là của Phi ca, đồ của anh ấy em đừng động vào lung tung nhé."
"Dạ, em sẽ không đụng vào đâu." Kinh Vũ đi qua ngồi vào bàn máy bên trong cùng.
Máy tính đang bật, nhưng trên bàn rất sạch sẽ, giống như chưa có ai dùng qua.
Kinh Vũ nhấn đúp chuột vào icon《 Chúa Tể Ác Ma 》, mở giao diện đăng nhập ra, nhập tên tài khoản cùng mật mã của mình vào.
"Con chuột với bàn phím có thấy thuận tay không?" Diệp Hồng ngồi vào bàn máy ở giữa, đăng nhập vào tài khoản của mình.
Hắn đăng nhập vào tài khoản phụ, chính là tài khoản có ID jkll đã nhắn tin cho Kinh Vũ.
Kinh Vũ nhấn chuột, cảm thấy cũng được, nhưng vẫn cần phải làm quen dần: "Để em đánh thử một ván xem sao đã, anh chơi luôn không?"
"Được chứ, rừng mid kết hợp!" Diệp Hồng đồng ý không có chút do dự, gửi lời mời lập đội qua cho Kinh Vũ trước, Kinh Vũ cũng nhấn chấp nhận rất nhanh.
Lúc này, ba người Tần Phi, Lạc Nhất Minh cùng Hàn Lãnh vẫn còn đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách nghỉ ngơi.
Lạc Nhất Minh ngồi vào chỗ lúc nãy Kinh Vũ ngồi, chọt chọt hộp bánh kem trên bàn: "Hôm nay sinh nhật ai vậy?"
"Không phải.
Là do Kinh Vũ mang tới, chắc là quà mừng gặp nhau lần đầu." Tần Phi đáp, nhưng anh cũng không chắc lắm.
Còn chưa quyết định có ký hợp đồng với nhau nữa, tới đây là được rồi, bánh kem làm gì không biết?
Tất nhiên là Tần Phi sẽ không biết được, cái bánh kem này là do Kinh Vũ mua cho mỗi mình anh, còn những người kia đều là hưởng ké ánh hào quang của anh cả mà thôi.
Lạc Nhất Minh cũng không khách sáo, bàn tay đã sờ đến dải ruy băng ngoài vỏ hộp, liền bị Tần Phi hất văng ra: "Ăn trưa chưa đủ no nữa hả?"
Bàn tay của Lạc Nhất Minh vẫn tiếp tục sờ soạng hộp bánh kem: "Sao có thể không ăn chứ hả ~ ăn cơm xong thì nên ăn món ngọt tráng miệng, anh có hiểu không hả?"
Hàn Lãnh cũng hết nói nổi, bắt lấy bàn tay đang không an phận của Lạc Nhất Minh: "Thế cũng phải chờ Kinh Vũ và Diệp Tử ra rồi ăn."
Nói xong, y bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay qua phía Tần Phi, "Đúng rồi, Phi ca, chuyện Kinh Vũ anh đã nói với huấn luyện viên chưa?"
- ---------
PG có bốn thành viên, Tần Phi 20 tuổi, Lạc Nhất Minh 19, Diệp Hồng cùng Hàn Lãnh đều đã 21, nhưng mọi người đều kêu Tần Phi một tiếng anh - Phi ca.
Tần Phi sớm đã thành thói quen, bị người lớn tuổi hơn mình gọi bằng anh cũng không cảm thấy có chút áp lực nào: "Vẫn chưa, chờ ảnh qua rồi nói sau."
Dạo này, huấn luyện viên của PG, cựu tuyển thủ esport chuyên nghiệp - Phương Lạc Phàm, vì chuyện chọn người đi đường trên cho đội mà phải sứt đầu mẻ trán.
Người đi đường trên thì không thiếu, nhưng mà, một người đi đường trên có thể theo kịp nhịp độ của Tần Phi thì không khác gì mò kim đáy bể cả.
À mà không, căn bản là không có luôn ấy!
Nhưng mà, đi đường trên, là một người chịu trách nhiệm đỡ sát thương cho cả đội, nếu như không bắt nhịp được, năng lực sinh tồn của cả team sẽ bị giảm xuống, rất dễ bị giết sạch.
"Sầu héo úa......" Phương Lạc Phàm mới 30 mà đã rầu tới mức tóc sắp bạc trắng.
Ba năm trước, y vì gặp tai nạn xe cộ dẫn đến gãy xương bàn tay phải, đành phải rời giới eSports trong tiếc nuối.
Về sau, tay lành, nhưng cũng không thể nào khôi phục tốc độ như năm nào, đành chỉ có thể ngậm ngùi làm bình luận viên.
Mãi cho đến ba tháng trước, một đội tuyển có tên là PG ra đời, hoành hành ngang ngược trong vòng loại, thẳng tiến vào trong vòng bảng, cũng chính ngay lúc đó, PG gửi lời mời đến y, mong y có thể đến đảm đương chức huấn luyện viên.
Phương Lạc Phàm sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp được Tần Phi.
Chàng trai có vẻ ngoài hung dữ kia khẽ hất cằm, nói bằng một giọng điệu rất mạnh mẽ: "Em sẽ đoạt chức vô địch, anh cũng sẽ có phần."
Lúc đó Tần Phi vẫn còn đi đường trên.
Khi Phương Lạc Phàm vẫn còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, y cũng là người đi đường trên.
Tần Phi chưa từng kể về chuyện tuyển thủ chuyên nghiệp mà mình thích là ai, nhưng từ phong cách thi đấu của anh, Phương Lạc Phàm như tìm lại được bản thân y năm đó.
Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Phương Lạc Phàm chấp nhận lời mời của Tần Phi.
Lúc ấy, Lạc Nhất Minh vẫn chưa gia nhập vào PG.
Xạ thủ khi đó của team chính là Hàn Lãnh -- đúng vậy, chính là người đang cầm chức trợ thủ bây giờ.
Trợ thủ cùng người đi rừng của đội hình cũ là bạn học thời cấp ba của Tần Phi, giúp anh đưa cả đội vào vòng bảng liền rời PG để tiếp tục chuyên tâm vào việc học.
Tần Phi không thể tìm được đồng đội mới, không thể tiếp tục thi đấu, lúc này mới tìm thấy Phương Lạc Phàm, nếu nói là muốn mời y làm huấn luyện viên, chi bằng nói là muốn dựa vào danh tiếng của y trong giới eSports để tìm thành viên mới.
Phương Lạc Phàm không làm anh thất vọng, vừa lên làm huấn luyện viên được một ngày, đã tìm được Lạc Nhất Minh vốn bị các đội tuyển khác hắt hủi tới.
Lạc Nhất Minh chơi xạ thủ, nhưng lại đam mê lối chơi áp sát, không biết tận dụng ưu thế của những tướng có sải tay dài, vốn là bị đội tuyển cũ chê tới chê lui, lại được Phương Lạc Phàm phát hiện ra tiềm năng.
Đúng là Lạc Nhất Minh thích chơi áp sát, nhưng cũng không phải là kẻ chỉ biết đâm đầu vào kẻ địch mà không có tính toán, lối di chuyển của nhóc con này rất linh hoạt, hiếm khi bị xạ thủ bên địch bắn trúng.
Còn Hàn Lãnh? Dùng xạ thủ thì có hơi hèn, nhưng vừa chuyển qua chơi trợ thủ, liền hung dữ không khác gì Tần Phi.
Cứ như vậy, phong cách chơi cùng lối phát triển của PG đã được xác lập.
Sau đó, một vấn đề vô cùng nghiêm trọng ập tới -- người đi rừng không theo kịp nổi!
Thật ra thì, trước khi thay người đi đường trên hết lần này đến lần nọ, PG cũng đã thay người đi rừng rất nhiều lần, nhưng vì lúc đó, PG vẫn chưa ra khỏi vòng bảng, độ nhận diện còn chưa cao.
PG cứ như thế, vừa đổi thành viên, vừa đổi chiến thuật rồi vừa thi đấu cùng một lúc, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Tần Phi - một người đi rừng chuyên trị các tướng đấu sĩ - thành công ra khỏi vòng bảng.
Quá trình đi đường của người đi đường trên trong giai đoạn early game* thường rất đơn giản, vì trong những phút đầu chủ yếu sẽ dựa vào sự liên kết giữa rừng cùng người đi đường giữa và đường dưới, đường trên rất ít khi phải can thiệp, thế nên, trước khi tìm được thành viên phù hợp, Phương Lạc Phàm quyết định sẽ bỏ trống đường trên, tập trung vào hai đường mid và bot.
*Early game: Khoảng 10 phút đầu đổ lại trong một ván đấu.
Thế là Tần Phi được chọn để lấp đầy chỗ trống trên ghế đi rừng.
Dù sao thì, màu sắc của PG chính là chơi vào giai đoạn early game, chỉ cần đầu trận có thể tạo được ưu thế thì game là dễ.
Sự thật chứng minh, Phương Lạc Phàm đã đưa ra quyết định đúng.
PG chính là như vậy, với điều kiện hy sinh đường trên, bọn họ giành được chuỗi thắng trong vòng loại trực tiếp, giật vé vào vòng tích điểm, nổi tiếng chỉ sau một đêm.
*Vòng loại trực tiếp: đánh thua thì bị loại ngay lập tức.
*Vòng tích điểm: đánh thắng một trận thì nhận được số điểm nhất định, sau đó được xếp thứ hạng dựa trên số điểm tích được.
Lúc ấy, độ nổi tiếng của PG trong 《 Ác Ma Lĩnh Chủ 》 là không ai có thể sánh bằng, chỉ cần là người chơi trò này, không ai là không biết đến PG.
Thế nhưng, hiện thực luôn tràn ngập những trớ trêu -- trong trận tứ kết theo sau đó, PG đã bị đánh bại.
Ý trên mặt chữ, bị đánh bại.
Thi đấu theo thể thức vòng tròn*, kết cục của những trận BO3 cùng 7 ông lớn còn lại đều vô cùng thảm thương, toàn là bị đánh bại với tỉ số 0-2, số điểm -14 bỗng trở nên thật đáng sợ, tựa như một chậu nước lạnh, dập tắt sự hừng hực của những fan mới do PG thu hút được tại vòng loại trực tiếp.
*Thi đấu theo thể thức vòng tròn: có nghĩa là tổng số 8 đội tham gia thì 1 đội sẽ được đánh với 7 đội còn lại, vòng đấu sẽ được chia làm bảng, các đội trong cùng một bảng sẽ lần lượt gặp nhau, tích điểm rồi chọn ra các đội đứng đầu.
Đội đứng đầu của các bảng sẽ lại tiếp tục đánh với nhau theo vòng tròn như thế để loại bớt các ứng cử viên tiến vào bán kết rồi tứ kết.
Giải đấu AWC, AIC của AOV cũng là đấu theo thể thức vòng tròn khi các đội cũng được chia bảng và đấu như thế.
Nhưng dù có thể nào đi chăng nữa, màn trình diễn cá nhân của Tần Phi vẫn sáng giá như cũ, nhiều lần tạo tiền đề được cho cả đội.
Điều đáng tiếc chính là, đường trên không theo kịp.
Phương Lạc Phàm thật sự phiền não muốn chết.
Y biết rất rõ, nếu không giải quyết vấn đề đường trên, giải chuyên nghiệp lần thứ tư tới, đừng nói là vào vòng tính điểm, có khi cả đội còn không qua nổi vòng loại.
Hai đội tuyển đứng hạng chót, thì phải chịu cảnh xuống hạng*, bị loại khỏi khuôn khổ của giải đấu chính thức, cần phải tự mình leo tháp, tham dự các vòng thi ở dưới để giật lấy cơ hội thăng hạng trở lại, chạm trán thêm một lần nữa với các đội tuyển top trên.
*Đại loại là như thế này, thiết lập giải đấu trong này nó hơi rắc rối mn ạ ==' mình cũng không biết là mình có nên đổi lại cho nó thuận không, tức là những đội trong top 8 của mùa giải trước, thì hai đội ở vị trí 7 và 8 sẽ bị "xuống hạng", tức là coi như bị loại ra khỏi giải chính thức rồi, hai đội này nếu muốn "thăng hạng", comeback tại giải như cũ thì phải "leo tháp", tức là tham gia từ vòng loại cơ bản nhất, tranh tài so với các đội tuyển mới muốn chen chân vào giải để giật slot quay về giải chính.
Ví dụ như Đấu trường danh vọng của AOG Việt Nam thì chia hẳn ra là giải Series A và Series B, Series A tượng trưng cho 6 đội đứng trên trong top 8, còn Series B thì sẽ dành cho hai đội đứng vị trí 7 và 8 xuống hạng và thi đấu với các đội tuyển mới, hai đội nào đứng đầu Series B thì được "thăng hạng" lên đánh Series A.
Ví dụ như trong ảnh, B2F và FAP là hai đội đứng chót, và nếu cứ mãi đến cuối mùa mà hai đội này vẫn cứ đứng cuối như thế thì đây chính là hai gương mặt sẽ xuống Series B tranh tuyển để tìm cơ hội lên lại Series A, nếu thua thì coi như bị loại vĩnh viễn khỏi giải lần này.
Còn đội ở vị trí thứ 3 - TV và thứ 8 - MG chính là hai đội đứng đầu Series B trước thềm AOG mùa xuân lần này và giành được suất "thăng hạng" theo như thể lệ của giải.
"Xin lỗi tiền bối, em tự hiểu được là mình sẽ không theo kịp tiết tấu của PG, thế nên....."
"Thôi được rồi, nếu em đã quyết định vậy rồi thì...!cố lên nhé." Phương Lạc Phàm cúp điện thoại, thở dài.
Hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt, PG........!thật sự chỉ có thể đổi phong cách đánh mới được sao?
Thật sự không cam lòng......!Nhưng mà mình cũng hết cách rồi.
Phương Lạc Phàm lại thở dài thêm một lần nữa, uống sạch ly cà phê rồi đứng dậy ra khỏi quán, đi về hướng gaming house của PG.
Thôi thì cứ bàn bạc với Tần Phi cách làm sao cho qua được buổi train team chiều nay cái đã..