Edit: Ridangyeu
Giữa buổi chiều, Tô Triết Dạ mới thức.
Có lẽ vì cơ thể đã quen với thói quen nghiện rượu của cậu, chỉ cần cậu không uống rượu giả, ngủ một giấc sẽ khôi phục đến 70-80%.
Chỉ là ruột và dạ dày không được thoải mái, như thể chúng đang cọ xát vào nhau truyền đến những cơn đau.
Tô Triết Dạ ấn ấn thái dương, sau đó ôm bụng, tính nằm trên giường một lúc.
Ngay khi cậu vừa nhắm mắt lại, điện thoại của cậu đã reo lên.
Mẹ nó.
Chắc hẳn chế độ ngủ do hệ thống của apple đã tự động tắt.
Trí tuệ nhân tạo thiểu năng.
Tô Triết Dạ có chút tức giận đứng dậy, trong lòng mắng chửi vài câu, sau đó mò tìm điện thoại, bấm nút trả lời.
"Tô ca! Cậu tỉnh chưa?"
Không cần nghĩ cũng biết là Trình Ngạn Sinh.
Sau khi say rượu cổ họng khô khóc, Tô Triết Dah nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: "Đồ ngốc, không tỉnh cũng bị cậu đánh thức."
"Ồ."
Trình Ngạn Sinh sững sờ một lát, nhưng không ý thức được quấy rầy Triết Dạ chút nào: "Đội trưởng Cố có làm khó dễ cậu không? Tớ thật sự xin lỗi cậu, tại tớ cũng thật sự sợ anh ấy."
Vừa được nhắc nhở, những ký ức dần dần xuất hiện trong đầu.
Tô Triết Dạ đột nhiên nhớ ra, dường như hôm qua, không phải, hẳn là rạng sáng hôm nay cậu không nhịn được trêu chọc sếp Cố.
Thực sự.....bộ dáng anh ấy pha nước mật ong và đút mình uống thuốc, quá ngon miệng.
Làm sao lại có người bởi vì mình giả vờ ủy khuất, liền hoàn toàn làm theo lời của mình.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại khi tai của Cố Viên đỏ bừng.
Tô Triết Dạ chậm rãi cong khóe môi.
Nếu anh ấy ngại ngùng khi mình chỉ mới liếm đầu ngón tay, nếu trực tiếp ngậm lấy vành tai sẽ thế nào.
Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của sếp Cố sẽ đỏ bừng.
- ---Có hay không....một số phản ứng kỳ lạ.
Thật muốn thử xem.
"Này."
Thấy Tô Triết Dạ không trả lời, Trình Ngạn Sinh lại lên tiếng: "Tớ thật sự sai rồi mà Triết Dạ, chỉ là say rượu không có gì to tát, sếp Cố tính tình tốt như vậy, hẳn sẽ không cùng cậu so đo."
Tô Triết Dạ đứng thẳng người: "Tớ hỏi cậu."
Trình Ngạn Sinh: "Hả?"
Ngón tay của Tô Triết Dạ xoắn tóc: "Sau khi mình ký hợp đồng với SEA, họ có thể đơn phương hủy hợp đồng không?"
"Hả????"
Trình Ngạn Sinh sửng sốt: "Hủy hợp đồng? Không phải cậu chỉ uống rượu và về muộn thôi sao?"
Giọng nói của anh đột ngột dừng lại, sau đó đột nhiên cao giọng: "Hôm qua cậu đã làm gì sếp Cố?!!!!!"
"Ồn ào."
Tô Triết Dạ dời điện thoại ra xa: "Mình không làm gì cả, mình chỉ muốn hỏi thôi."
Trình Ngạn Sinh nghi ngờ: "Thật hay giả?"
Tô Triết Dạ: "Thật. Cậu trả lời câu hỏi của mình đã."
Trình Ngạn Sinh suy nghĩ một lúc: "Trừ khi có vấn đề như hack, nếu không thì không sao. Tất nhiên, họ sẳn sàng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
Mẹ nó.
Ch*ch đồng đội có tính không.
Tô Triết Dạ mỉm cười: "Hiểu rồi."
Nó chắc chắn không được tính.
Sau đó mình có thể làm bất cứ đều gì mình muốn.
"Cậu muốn làm gì?"
Trình Ngạn Sinh không nhịn được dẳn dò: "Mình biết cậu không thể dính líu đến gian lận, nhưng đừng nghĩ đến việc đùa giỡn với người hâm mộ."
"Đồ ngốc."
Tô Triết Dạ thật sự muốn mắng anh: "Mình còn chưa ngủ với Cố Viên mà?"
Trình Ngạn Sinh suy nghĩ một lát: "......Đúng. Không phải, cái gì mà ngủ với Cố Viên, cậu kiềm chế đi, đừng chọc giận sếp Cố."
Tô Triết Dạ: "Cúp đây."
Trình Ngạn Sinh vội vàng ngắt lời cậu: "Này này, tớ còn chuyện chưa nói."
Tô Triết Dạ: "Nhanh."
Trình Ngạn Sinh: "Tối nay có đến Night Mate không, cậu đừng từ chối tớ, giúp tớ nhìn em gái này, tớ luôn cảm thấy..... giống như, cô ấy rất mập mờ, mặc dù khoảng thời gian này mình và cô ấy đều hẹn nhau ăn uống, cố ấy dường như không có ý đinh yêu đương."
Tô Triết Dạ: "Hai người gặp nhau ở đâu? Hộp đêm?"
Trình Ngạn Sinh: "Không phải."
Tô Triết Dạ: "Vậy......"
Trình Ngạn Sinh lại nói: "Quán Bar."
Tô Triết Dạ: ". "
Tô Triết Dạ: "Cậu đang muốn nói cái gì."
"Này, tớ biết cô ấy lo lắng, nhưng........"
Trình Ngạn Sinh thở dài, hạ giọng: "Tớ thật sự run động, cậu cũng biết tuy rằng tớ mê chơi, nhưng tớ vẫn độc thân từ trong bụng mẹ, nếu cô ấy thật sự muốn yêu đương với tớ, yêu cầu tớ bỏ rượu và thuốc lá tớ cũng làm."
Tô Triết Dạ nói "Ồ".
Vì người mình thích mà bỏ hút thuốc và rượu, nghe có vẻ ngu ngốc.
Nhưng cậu vẫn biết chuyện của hai người này ở kiếp trước, hạnh phúc của anh em tốt giúp được thì cứ giúp.
Tô Triết Dạ nói: "Được. Mấy giờ?"
Trình Ngạn Sinh lập tức nói: "Tụi tớ hẹn nhau lúc 10 giờ rưỡi, cậu có thể đến bất cứ lúc nào."
Tô Triết Dạ: "Được. Khi nào mình tới sẽ gọi cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, cậu liếc nhìn thời gian.
3:30
Lần này mình ngủ thật lâu.
Suy nghĩ ngủ nướng cũng bị sức mạnh của não xua đi, Tô Triết Dạ nóng lòng muốn biết Cố Viên có thái độ như thế nào khi nhìn thấy cậu sau khi bị quấy rối.
Sau khi xuống giường, cậu tắm rửa sạch mùi thuốc lá và rượu, sau đó mặc một chiếc áo khoác lông dày bên ngoài bộ đồ ngủ bằng vải sa tanh, cầm cốc mật ong đi xuống lầu.
Không ngờ người đầu tiên cậu nhìn thấy khi tỉnh lại lần này không phải Cố Viên.
Lục Dương và Giang Dịch Văn mỗi người kéo một chiếc vali đứng ở cổng căn cứ, cúi đầu bấm điện thoại, dường như muốn liên lạc với tài xế.
Lục Dương sững sờ khi nhìn thấy Tô Triết Dạ, sau đó mở to mắt: "Cậu, cậu......."
Tô Triết Dạ nhíu mày: "Tôi làm sao?"
Âm thanh của Lục Dương ba phần kinh ngạc ba phần hoài nghi, bốn phần đối với Tô Triết Dạ không biết xấu hổ: "Sao cậu không mặc quần?!"
Lời vừa nói ra, Giang Dịch Văn cũng ngẩng đầu lên.
Sau đó vỗ nhẹ lên đầu Lục Dương: "Bởi vì áo ngủ dài."
Tô Triết Dạ mỉm cười: "Đúng vậy đệ đệ."
Lục Dương nghẹn ngào, tiếp tục cứng miệng: "Vậy.....như vậy cũng không được, căn cứ đều là con trai, cậu ta ăn mặc như thế này...."
Giọng nói của Tô Triết Dạ cao lên: "Hả?"
Lục Dương chợt dừng lại.
Hắn phát hiện ra rằng trong tiềm thức lại coi Tô Triết Dạ là nữ...... Hoặc, hoặc là yêu tinh quyến rũ.
Hai má Lục Dương dần dần đỏ bừng, hắn mín môi không nói nữa.
So với Tần Dục An và Tạ Thành Tuyết trực tiếp mắng cậu là đ*ếm, thì lời nói của Lục DƯơng chẳng là gì cả.
Hơn nữa Tô Triết Dạ biết, Lục Dương còn nhỏ, hắn không muốn mất thể diện, cũng không có ý xấu.
Cậu cười khẽ, không muốn truy cứu.
Vừa quay đầu tiến lên hai bước, Tô Triết Dạ đột nhiên nghe thấy một giọng nói cứng đờ ở phía sau: "Tôi xin lỗi."
Cậu sững sờ, ngoài ý muốn quay đầu lại: "Cậu nói cái gì?".
Lục Dương ôm mặt, bất đắc dĩ lặp lại: "Tôi xin lỗi."
Vẻ mặt và giọng điệu của cậu ta giống như ai đó kề một con dao trên cổ buộc cậu ta nói lời đó.
Tô Triết Dạ buồn cười: "Mặt trời mọc đằng tây?"
Lục Dương hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Đội trưởng nói tôi đừng phán xét về ngoại hình của cậu nữa."
Tô Triết Dạ ngước mắt lên: "Anh ấy nói lời này khi nào?"
Lục Dương: "Lúc huấn luyện thử và giải Ngôi Sao."
Ngày hôm qua anh ấy nhìn thấy bộ mặt thật của mình, Cố Viên sẽ không nói những lời như thế nữa."
Nhưng...bây giờ anh ấy biết người mình đang bảo vệ không đàng hoàng như vậy, anh ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
Tô Triết Dạ mỉm cười: "Được, tha thứ cho cậu."
Giọng nói của Lục Dương Trầm xuống: "Ai muốn cậu tha thứ."
Tô Triết Dạ nhìn hắn: "Vậy tôi đi tố cáo với đội trưởng Cố."
Lục Dương giật mình, vội vàng nói: "Đừng đừng, tôi sai rồi, xin lỗi Night."
Nụ cười trên môi Tô Triết Dạ càng lúc càng lớn.
- ---Anh ấy có ý tốt nhưng lại bị mình cáo mượn oai hùm.
Cố Viên có tức chết hay không.
Vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ DPL, Lục Dương và Giang Dịch Văn kéo vali sắp về nhà, Tô Triết Dạ nói tạm biệt với họ, tiếp tục đi tìm Cố Viên.
Lúc này hẳng anh ấy không ở trong phòng bếp hay phòng ăn, nên Tô Triết Dạ đi sang bên kia.
Khi cậu mở cửa phòng huấn luyện, bên trong chỉ có một mình Tùy Nhiễm. (Ri làm biếng dịch tên quá nên để theo bộ convert nha.)
Kiếp trước Tô Triết Dạ đã nghe nói về hắn, ở SEA hắn tương đối quái gở, tính tình không được tốt lắm, giống như con chó săn lớn.
Nghe thấy tiếng động, Tùy Nhiễm ngẩng đầu lên.
Tô Triết Dạ cười thân thiện: "Cậu có nhìn thấy Cố Viên không?"
Tùy Nhiễm trả lời: "Vừa rồi anh ấy đang ở trong bếp."
"Cảm ơn."
Tô Triết Dạ đóng cửa lại, đi về hướng phòng bếp.
Trước khi cậu đến gần, mũi đột nhiên ngửi được mùi gì đó.
Trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, hình như là canh gà, xen lẫn mùi thuốc thoang thoảng.
Tô Triết Dạ dừng bước.
Đẩy cửa ra, mùi hương từ đây truyền đến.
Trên bếp có một cái nồi được đậy nắp phân nữa, phát ra âm thanh ùng ục, hơi nóng đang bay vào cửa sổ.
Cố Viên đứng bên cửa sổ, quần áo ở nhà cũng được chỉnh tề tỉ mỉ, trong tay cầm một quyển sách, trên sống mũi có một cặp kính gọng vàng.
Cộng với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, càng cấm dục hơn.
Răng của Tô Triết Dạ lỡ cắn vào lưỡi.
Cậu thích muốn chết.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Triết Dạ, Cố Viên nhìn qua.
Anh sửng sờ.
Anh không thể khống chế được hình ảnh mơ hồ trong đầu về Tô Triết Dạ vào buổi sáng, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên và ngậm đầu ngón tay của anh vào miệng.
Cố Viên hồi lâu không lên tiếng.
Vẻ mặt của Tô Triết Dạ không có gì bất thường, trên môi vẫn nở nụ cười: "Chào buổi chiều, đội trưởng Cố."
Cậu bước đến bồn rửa, rửa chiếc ly rỗng.
Khi cậu đi ngang qua, mùi hương của loài hoa quên thuộc lại ùa về.
Cố Viên vẫn không lên tiếng.
Giọng điệu của Tô Triết Dạ rất tự nhiên: "Hôm qua bị một người bạn lôi ra ngoài uống hơi nhiều, rạng sáng trở về ý thức mơ hồ, có phải đội trưởng Cố đã đem em về phòng không?"
Ý thức mơ hồ?
Cậu ấy không thể nhớ mình đã làm gì vào buổi sáng sao?
Cố Viên khẽ cau mày, suy nghĩ về mức độ tin đáng tin trong lời nói của Tô Triết Dạ một lát, sau đó nói "ừ".
"Khó trách."
Tô Triết Dạ đặt cóc vào tủ, mỉm cười: "Trình Ngạn Sinh làm sao có thể nghĩ đến việc pha cho em một ly mật ong được. Cảm ơn và xin vì đã làm phiền sếp Cố."
Vừa mới đối với Tô Triết Dạ lập tâm lý đề phòng, nghe cậu ấy nói vài câu lại có chút dao đông.
Cố Viên nhìn chằm chằm cậu thêm vài giây.
"Có chuyện gì vậy?"
Tô Triết Dạ có chút tò mò: "Rạng sáng em có..... làm chuyện xấu gì không? Bạn bè của em nói lúc say em rất bám người, em.....có phải đã mạo phạm đến đội trưởng Cố không?"
Anh không thể nói chuyện đó được.
Quả nhiên, Cố Viên im lặng một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Không có."
Tô Triết Dạ ngước mắt: "Vậy thì tốt rồi."
Lúc cậu xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nghe Cố Viên nói: "Triết Dạ."
Hiện tại không gọi tên đầy đủ của cậu nữa.
Tô Triết Dạ vẫn còn nhớ thái độ của Cố Viên lúc sáng giận dữ kêu từng từ "Tô Triết Dạ" lúc sáng sớm.
Một trải nghiệm khó quên.
Nhưng người đàn ông này...... thật quá dễ dàng tin vào lời nói của cậu.
Trong lòng khẽ cười, Tô Triết Dạ quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu Cố Viên rất bình tĩnh: "Cậu còn chưa ăn cơm phải không, canh gà sắp xong rồi, bỏ thêm thuốc dưỡng dạ đày, em đợi tôi ở nhà ăn một lát, tôi nấu chút mì mang ra cho em."
- ------------------------
Tui đã trở lại rồi nè hí hí.
Điện thoại mới về là dịch liền cho mọi người xem luôn á.
Tui chuẩn bị bão chương nha, dịch được bao nhiêu thì đăng cho mọi người xem hết. Tui chuẩn bị sửa lỗi mấy chương trước lại nè nên mấy chương trước sẽ hơi khác xíu nha nhưng không có thay đổi gì nhiều đâu.
Cảm ơn mọi người đã đợi Ri hơn 1 tháng nay, yêu mọi người nhiều.