Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chiến đội GD phỏng vấn rất nghiêm khắc, đầu tiên là tất cả các câu lạc bộ thể thao điện tử đều sẽ làm thử nghiệm thiên phú, những hạng mục thử nghiệm này đều có phương thức không khác nhau là bao, đối với Trì Sóc mà nói thì chỉ như một bữa ăn sáng.
Mọi người xếp hàng khảo thí trước phòng thử nghiệm thiên phú tại tầng 1, Diệp Thiếu Dương đi theo phó huấn luyện viên cùng tới quan sát đánh giá.
Phần lớn những thiếu niên bước ra từ doanh trại huấn luyện đều đủ tư cách, thông thường, thành tích thử nghiệm là 3 mục S liền có thể giữ lại tiếp tục quan sát. Trì Sóc đúng ở cuối cùng, Diệp Thiếu Dương đem ánh mắt đặt trọng điểm ở vị " người mới" 21 tuổi này.
Chỉ thấy Trì Sóc ngồi ở trước máy tính, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím, những khối vuông nhỏ màu sắc sặc sỡ trên màn hình đều bị hắn loại bỏ một cách chính xác, tốc độ phản ứng tức thì, liên tục vài lần thí nghiệm đều ổn định ở 0.1 giây; thí nghiệm độ nhạy bén, kháng quấy nhiễu,..v.v..., thành tích cũng cực kỳ ưu tú.
Ánh mắt người con trai trước sau đều bình tĩnh và chuyên chú, thành tích của tất cả thí nghiệm —— đều là full điểm.
Diệp Thiếu Dương nhìn phiếu điểm, khen: "tốc độ tay và phản ứng của cậu ta đều rất nhanh."
Phó huấn luyện viên có chút kinh ngạc mà nhìn Trì Sóc liếc mắt một cái, tiếc hận hỏi: "quả thật là một hạt giống tốt, tại sao 21 tuổi mới suy xét chơi thể thao điện tử chứ? Quá đáng tiếc."
Trì Sóc đứng lên, bình tĩnh mà nói: "Trước kia chưa từng được tiếp xúc với trò chơi này, gần đây mới bắt đầu học." Hắn dừng một chút, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương: "nếu tôi nhớ không lầm thì đội trưởng cũng là 21 tuổi nhỉ? Cậu cảm thấy 21 tuổi là đã quá trễ rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương cười một chút, nói: "thật ra cũng không muộn. Tuổi tác cũng không phải tiêu chuẩn của một tuyển thủ chuyên nghiệp, trước mắt trên sân thi đấu chuyên nghiệp, tuyển thủ lớn tuổi nhất là 24 tuổi."
Phó huấn luyện viên vốn dĩ nghĩ 21 tuổi là quá trễ, nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, lại do dự, hắn xoay người đi gọi điện cho huấn luyện viên chính, một lát sau lại quay lại, nói: "Chúng ta tiến hành mục thí nghiệm tiếp theo đi. Trì Sóc, cậu thích chơi vị trí nào? Có anh hùng nào đặc biệt thuận tay không?"
Trì Sóc nói: "vị trí đi rừng, phần lớn các anh hùng đi rừng tôi đều biết chơi."
Phó huấn luyện viên đưa Trì Sóc đưa tới phòng huấn luyện bên cạnh, mở máy tính, mở hình thức huấn luyện, để Trì Sóc thao tác một vài anh hùng ngay tại đó, hắn ở bên cạnh cẩn thận quan sát và ghi chép lại.
Những phần mềm huấn luyện này đều là chiến đội GD tự nghiên cứu phát minh, khảo nghiệm đều là thao tác chi tiết của tuyển thủ, ví dụ như kỹ sảo bổ đao, đối tuyến, nắm chắc tầm nhìn, nhanh chóng dọn rừng,...v.v....
( Bổ đao: đợi lính còn một chấm máu, dùng một chiêu để giết lính thu vàng)
Trì Sóc không coi ai ra gì mà ngồi ở vị trí huấn luyện kia, phó huấn luyện viên dùng góc nhìn của trọng tài để quan sát số liệu của hắn.
Tốc độ tăng vàng mỗi một phút, hiệu suất dọn rừng đều cực kỳ ưu tú.
Nhưng điều tuyển thủ đi rừng cần phải biết khi thao tác anh hùng chỉ có dọn quái rừng là chưa đủ, quan trọng nhất chính là " cảm giác tiết tấu".
Là một anh hùng du tẩu toàn bản đồ, Rừng cần phải hỗ trợ đồng đội thành lập ưu thế, thường xuyên Gank chi viện. Rừng chơi tốt có thể mang đồng đội bay, chơi không tốt thường sẽ phế cả ba đường.
Tuyển thủ 21 tuổi chơi vị trí phụ trợ có lẽ còn có thể suy xét; chỉ là vị trí đi rừng cực kỳ mấu chốt, làm sao yên tâm giao cho một người mới 21 tuổi mới bắt đầu tiếp xúc với trò chơi?
Phó huấn luyện viên do dự, gọi điện thoại cho huấn luyện viên chính, lúc này mới nói: "Trì Sóc, thành tích thí nghiệm hôm nay của cậu khá tốt, nhưng câu lạc bộ còn phải thảo luận thêm một chút, cậu trở về chờ thông tri đi."
Trì Sóc cũng biết tình huống của mình khá đặc thù, chiến đội không có khả năng đưa ra quyết định giữa hắn lại nhanh như vậy, liền đứng lên thành khẩn nói: "Hy vọng mọi người có thể cho tôi cơ hội thí huấn một lần, đừng vì nguyên do tuổi tác mà từ chối tôi."
Lúc hắn nói chuyện ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, người sau khẽ cười cười, nói: "cậu yên tâm, câu lạc bộ GD của bọn tôi rất công bằng, sẽ không mai một nhân tài. Đúng rồi, cậu là từ nơi khác chạy tới đúng không?"
Trì Sóc: "đúng vậy, tôi từ Thâm Quyến tới đây."
Diệp Thiếu Dương quan tâm nói: "đã đặt phòng nghỉ lại chưa?"
Trì Sóc nói: "Xuống máy bay liền trực tiếp qua đây phỏng vấn, còn chưa kịp đặt khách sạn."
Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, nói: "cậu ở bên này trời xa đất lạ, gần đây cũng không có khách sạn tốt. Như vậy đi, ký túc xá tầng 2 có phòng trống, nếu cậu không ngại thì có thể ở lại câu lạc bộ một đêm trước, tổng huấn luyện viên sẽ trở về vào tối nay, có tin tức gì chúng tôi cũng tiện thông tri cho cậu."
Trì Sóc trong lòng ấm áp, gật gật đầu nói: "Cảm ơn đội trưởng."
Dương Dương quả nhiên là một đội trưởng rất có trách nhiệm, đối với người tới tham gia phỏng vấn cũng săn sóc như vậy, cũng khó trách em ấy ở thế giới ABO lại chiếu cố người mới ở đội 2 như vậy, còn giúp Trì Sóc cùng dẫn dắt Trình Tinh.
Trì Sóc lần này tới vội vàng, hành lý cũng rất đơn giản, chỉ mang một bộ quần áo để thay sau khi tắm và đồ dùng cá nhân.
Vào ban đêm, hắn tạm thời ở lại ký túc xá của chiến đội GD.
Lần này tới tham gia phỏng vấn tổng cộng có 12 người, trong đó có 3 thiếu niên đi ra từ doanh trại huấn luyện trúng tuyển, chính thức trở thành thành viên đội huấn luyện của chiến đội GD, 8 người còn lại bị từ chối, 1 người ( Trì Sóc) chờ xét duyệt.
Ký túc xá là phòng hai người, cùng phòng với Trì Sóc là một thiếu niên tóc vàng, tò mò hỏi: "Anh em, cậu mới tới sao? Thanh huấn sinh?"
Trì Sóc nói: "Hôm nay tới phỏng vấn, vẫn chưa xác định, tạm thời ở lại chiến đội một đêm."
Thiếu niên tóc vàng như suy tư gì: "a, là Dương ca giữa cậu ở lại nhỉ."
Trì Sóc hỏi: "đúng vậy. Cậu là?"
Thiếu niên cười vươn tay: "tôi tên Lâm Tiểu Vũ, cậu gọi tôi Tiểu Ngư là được, là phụ trợ của GD."
Trì Sóc bắt tay với hắn, thuận miệng hỏi: "Liệt Dương làm đội trưởng của chiến đội GD 3 năm, các cậu có phải đều rất thích cậu ấy hay không?"
Thiếu niên lập tức nói: "Đương nhiên! trong lòng bọn tôi, Dương ca chính là đường giữa trâu bò nhất thế giới! mỗi một đội viên của chiến đội đều như người nhà, ngày thường cũng không cãi nhau, thi đấu thua còn luôn đứng ra nhận lỗi về mình. Thật ra giải thế giới lần này, cuối cùng thua trận không hề liên quan tới cậu ấy một chút nào! Nhưng người bị mắng nhiều nhất ở trên mạng lại chính là cậu ấy, ai bảo cậu ấy là đội trưởng cơ chứ."
Thiếu niên nói tới đây, đôi mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên: "GD của bọn tôi đã lấy qua rất nhiều giải thưởng lớn, chỉ là tới cuối cùng chiếc cúp quán quân thế giới lại không thể chạm tới. Dương ca từ sau khi làm đội trưởng, thành tích của chiến đội không bằng lúc trước, cậu ấy mấy năm nay áp lực rất lớn, mỗi lần thua đều phải chịu mắng, những anti-fan đó mỗi ngày đều châm chọc mỉa mai kêu cậu ấy nhanh giải nghệ."
Trì Sóc nghe đến đó, nhịn không được có chút đau lòng.
Hai người đều trải qua những điều tương tự.
Cũng khó trách, Diệp Thiếu Dương có thể hiểu cho nỗi khó xử của Trì Sóc, kiên định mà cùng Trì Sóc đi hết mùa giải S10.
Ở nơi mà Trì Sóc không biết, Dương Dương cũng từng trải qua rất nhiều khúc chiết, chịu qua rất nhiều áp lực. Sau kho tới thế giới ABO, kiến thức về Alpha, Omega này đó đều không quá hiểu biết, lại vẫn không chút do dự một lần nữa cầm lấy bàn phím, đi lên con đường thể thao điện tử này.
Chính là bởi vì trong lòng em ấy không cam lòng nhỉ?
Em ấy nhất định rất tiếc nuối khi không thể dẫn dắt chiến đội GD bắt lấy quán quân thế giới.
Em ấy cũng nhất định rất luyến tiếc các đồng đội đã cùng thi đấu nhiều năm.
Nhưng em ấy vẫn là dùng tốc độ nhanh nhất thích ứng với trò chơi mới, tiếp nhận đồng đội mới, mỗi một ván thi đấu em ấy đều sẽ dùng hết toàn lực, từ đầu đến cuối chưa từng dây xích, hỗ trợ Thiên Hoàn đứng trên đỉnh thế giới.
Liệt Dương kiên cường như vậy, khiến Trì Sóc đau lòng, song lại rất bội phục.
Không hổ là tuyển thủ ưu tú nhất mà mình nhận định.
—— Dương Dương, em ở thế giới của anh, giúp anh thực hiện tâm nguyện.
Lần này, anh đến thế giới của em, giúp em hoàn thành giấc mộng.
***
Vào ban đêm, tổng huấn luyện viên Duệ ca của chiến đội GD ngồi máy bay 12 giờ về tới chiến đội, vừa lên lầu liền thấy Diệp Thiếu Dương mở cửa phòng, cười nói: "Duệ ca, tâm sự chút chứ?"
Duệ ca sửng sốt một chút, nhìn Diệp Thiếu Dương ngồi trên xe lăn, nhịn không được phun tào: "Đã trễ thế này cậu vẫn chưa đi ngủ! Đây là định làm gì? Không biết bản thân là một bệnh nhân à?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Một chân không thể động cũng không phải đầu óc không thể động."
Duệ ca dở khóc dở cười: "cậu đây là đang cố tình chờ tôi trở lại sao?" Hắn đi phòng Diệp Thiếu Dương, thuận tay đóng cửa phòng, còn xốc cái thảm mỏng ở trên đùi lên, quan sát cái chân bị bó thạch cao của Diệp Thiếu Dương một chút.
Diệp Thiếu Dương trấn an nói: "Yên tâm, trước mùa giải sau chắc chắn có thể tháo thạch cao."
Duệ ca xoay người rót cốc nước đưa cho cậu: "Nói đi, cố ý chờ tôi trở lại, có việc quan trọng gì?"
Diệp Thiếu Dương nói thẳng: "Hôm nay người tới phỏng vấn, có một người tên là Trì Sóc, chắc anh có biết?"
"Đúng vậy, là cái cậu 21 tuổi kia?" Duệ ca một bên uống nước, một bên nói: "Nghe nói thành tích thí nghiệm cũng không tệ, nhưng 21 tuổi quả thật có chút trễ, huấn luyện lại từ đầu mà nói, chờ đưa hắn xuất đạo, thờ kỳ đỉnh cao đoán chừng cũng đã qua, không có cách lên sân khấu thi đấu, không có lời a."
Diệp Thiếu Dương nói: "tôi muốn giữ hắn lại."
Duệ ca kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn cậu: "Vì sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "tôi cũng 21 tuổi, tuổi tác không đại biểu điều gì. Nếu cậu ấy thật sự có thiên phú, cũng có thể nhanh chóng lên sân khấu thi đấu vào mùa giải sau. Hôm nay tôi xem cậu ấy huấn luyện, thời điểm cậu ấy chơi game cực kỳ chuyên chú, tốc độ tay và phản ứng cũng cực kỳ nhanh, không hề kém các tuyển thủ 17-18 tuổi. mấu chốt nhất chính là......"
Diệp Thiếu Dương dừng một chút, rất nghiêm túc mà nói: "giữa những người hôm nay tới phỏng vấn, chỉ có hắn, toàn bộ hành trình không khẩn trương chút nào, mà có vài người mới, khẩn trương đến mặt cũng trắng hết cả ra. Tôi cảm thấy, tố chất tâm lý cũng là một chỉ tiêu quan trọng hàng đầu, ngày thường biểu hiện khi huấn luyện có tốt tới đâu, thi đấu khẩn trương, đung sai kỹ năng còn không phải toang rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn về phía huấn luyện viên, chắc chắn mà nói: "Xem nhẹ tuổi tác, đánh giá một cách tổng quát, tôi cảm thấy cậu ấy là người ưu tú nhất trong tất cả những người tới phỏng vấn."
Duệ ca như suy tư gì mà vuốt cằm: "Không khẩn trương? Ngộ nhỡ là cậu ta giả vờ thì sao?"
Diệp Thiếu Dương cười lắc đầu: "ánh mắt của cậu ấy không lừa được người. Tôi có thể nhìn ra, cậu ấy là một tuyển thủ rất bình tĩnh, hơn nữa, cậu ấy gửi thư tự tiến cử, nói sẽ trở thành cộng sự tốt nhất của tôi. Nếu cậu ấy có tự tin và thiên phú như vậy, chúng ta vì sao lại không cho cậu ấy một cơ hội? Để cậu ấy thử xem?"
Duệ ca: "............"
Dương Dương nói có sách mách có chứng, quả thật không thể phản bác. Nếu đơn giản vì tuổi tác mà bỏ lỡ một người thực sự có thiên phú, người phải hối hận sẽ là bọn họ.
Dù sao là la hay là ngựa, lôi ra so sánh sẽ biết, cũng phải cho người ta cơ hội đúng chứ?
( con la là con của ngựa cái và lừa đực, bề ngoài giống lừa hơn:
Duệ ca nhanh chóng quyết định: "được, lần này tôi nghe cậu, giữ cậu ta lại huấn luyện thử nghiệm một tháng. Nếu một tháng sau, biểu hiện các phương diện của cậu ấy đều khiến tổ huấn luyện viên vừa lòng, sẽ chính thức ký hợp đồng để cậu ấy gia nhập. Nhưng tôi nói trước, huấn luyện thử nghiệm cũng không phải trúng tuyển. Nếu biểu hiện của cậu ấy không đủ ưu tú, đến lúc đó vẫn sẽ từ chối."
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Cảm ơn Duệ ca."
12 giờ, Trì Sóc năm trong ký túc xá cậu lạc bộ GD trằn trọc, hắn không biết GD giữ lại một tuyển thủ như hắn hay không, cũng không biết Diệp Thiếu Dương có nguyện ý giúp hắn tranh thủ hay không.
Kết quả, điện thoại đột nhiên sáng lên, là một thông báo kết bạn, ghi chú: Liệt Dương.
Trì Sóc lập tức đồng ý.
Đối phương gửi tới một l tin tức: "Trì Sóc, tôi là đội trưởng của GD Liệt Dương. Báo cho cậu một tin tức tốt, huấn luyện viên chính đã trở lại, tôi đã nói với ngài ấy về tình huống của cậu, huấn luyện viên đồng ý giữ cậu ở lại huấn luyên một tháng. Nếu cạu có thể thông qua, GD liền có thể ký với cậu. Cố lên, làm cho bọn họ lau mắt mà nhìn ^_^"
Trì Sóc: "......"
Ký hiệu mặt cười quen thuộc khiến đáy lòng Trì Sóc dâng lên một tia ấm áp.
Xem ra, là Dương Dương giúp hắn tranh thủ được cơ hội huấn luyện thử nghiệm. Dương Dương quả nhiên có thể hiểu hắn, cho dù không có ký ức ở thế giới kia, bọn họ ở bất kỳ nơi nào vẫn có thể tâm linh tương thông như cũ.
Bọn họ đều có chung một giấc mộng và chấp niệm.
Cũng có thể nhìn hiểu kiện định và nhiệt ái trong mắt đối phương.
Trì Sóc nhanh chóng gõ chữ trả lời: "Cảm ơn đội trưởng, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
Hắn dừng một chút, nhịn không được quan tâm nói: "Chân của cậu vẫn còn đau phải không?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Không đau. Đã cố định bằng thạch cao, tháng sau là có thể tháo."
Trì Sóc rất muốn tới bên cạnh ôm cậu một cái. Nhưng hiện tại, Dương Dương không có ký ức, nếu cử chỉ của Trì Sóc quá thân mật sẽ bị cho là biến thái, bị câu lạc bộ đuổi đi.
Trì Sóc áp xuống xúc động dưới đáy lòng, gửi một voice chat qua: "thương thế của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi sớm một chút, điều dưỡng thân thể cho thật tốt. Mau ngủ đi, ngủ ngon."
Diệp Thiếu Dương ấn vào voice chat, nghe được âm thanh từ tính trầm thấp vang lên bên tai, không khỏi nở nụ cười.
Người mới này sao cứ cảm thấy quái quái ở đâu đó?
Nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không chán ghét. Ngược lại, cậu rất thích bộ dáng bình tĩnh và chuyên chú khi Trì Sóc chơi game.
Không biết vì sao, ánh mắt Trì Sóc dường như có loại năng lực khiến người ta tín nhiệm.
Diệp Thiếu Dương rất chờ mong biểu hiện khi huấn luyện của Trì Sóc, người con trai 21 tuổi đột nhiên tới câu lạc bộ GD phỏng vấn này, rốt cuộc là mạnh miệng, hay là thật sự có bản lĩnh?
Kỳ huấn luyện một tháng, đủ để đánh giá.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu ngay từ đầu Dương Dương đã có ký ức, sau khi nhìn thấy Trì Sóc trực tiếp ôm ấp hôn hít HE, không còn gì để viết.
Sau này sẽ khôi phục ký ức.
Mất trí nhớ không phải để cẩu huyết và ngược, là để ngọt theo một cách khác ^_^