Diệp Thiếu Dương và Trì Sóc đàm phán xong chuyện hợp đồng và trở lại câu lạc bộ, hiện tại cũng đã là ngày 15 tháng 12.
Giải đấu Thế Giới đã tới vòng tứ kết.
Chiến đội Kinh Trập gặp gỡ ATB của Hàn vào ngày 16, đây vốn là đội Quán Quân của Hàn Quốc, cho nên trong giai đoạn vòng bảng không hề để rớt mất điểm nào, chiến tích toàn thắng, là hạt giống được coi trọng nhất.
Băng Hồn lại quyết chiến với FLD của Bắc Mỹ hôm 17, FLD là chiến đội vừa mới Quán Quân năm vừa rồi, cuộc chiến bảo vệ vương miện sắp diễn ra, bọn họ cũng chính là một trong những chiến đội có thực lực đáng gờm nhất khu vực Bắc Mỹ.
Có vẻ tình cảnh của cả hai chiến đội đều không quá lạc quan.
Fan hâm mộ ở Quốc nội nhìn thấy lịch thi đấu được an bài như thế này, đỉnh đầu bị mây đen bao phủ, có những người thậm chí không dám xem thi đấu, sợ chiến đội mình ủng hộ bị người ngoài loại mất.
Thành phố được chọn để tổ chức thi đấu là Paris, cách biệt 7 giờ đồng hồ so với Hoa Quốc.
Ngày 16 tháng 12, 19 giờ theo giờ Paris chính là 2 giờ sáng ở Hoa Quốc.
Cuộc chiến của Kinh Trập và ATB bắt đầu, huấn luyện viên Lâm tổ chức cho tất cả các đội viên vào phòng hội nghị lớn quan sát.
Tần Nhất Chúc hào phóng chia sẻ đồ ăn vặt của mình, các loại hồ đào, đậu phộng, hạt dưa, bánh quy, khoai tây chiên xếp đầy cả bàn, Diệp Thiếu Dương ôm tiểu Bạch, ngồi xuống vừa xem thi đấu vừa vuốt mèo.
Tứ kết giải đấu Quốc tế áp dụng thể thức BO5, BP toàn cục.
Hai ván đấu đã trôi qua, song phương hòa nhau 1:1.
Ván thứ ba, ATB dựa vào đội hình độc lạ giành chiến thắng; ván thứ tư, Kinh Trập vững vàng gỡ gạc lại.
Mấu chốt nhất, trong ván Quyết thắng, Kinh Trập chiếm được ưu thế nhỏ ở giai đoạn đầu, Phương Chính Thanh thường xuyên gank đường dưới, kết hợp với Tạ Viễn miểu sát xạ thủ của ATB, nhưng ATB bắt đầu không ngừng tránh né giao tranh, đánh du kích, lăn cầu tuyết, cuối cùng, kinh tế của hai đội chênh lệch không quá lớn.
Trong một đợt giao tranh then chốt, JG của ATB tìm được Tạ Viễn, thuận lợi đẩy tới trụ bậc thềm đường dưới.
Kinh Trập thủ nhà được 5 phút, gặp phải thế lính bất lợi. Tuy rằng Phương Chính Thanh và Tạ Viễn liên thủ đánh đuổi được ATB tận ba lần, nhưng cuối cùng, đối thủ lấy được bùa lợi từ Rồng lớn, đẩy mạnh, Kinh Trập thua trong tiếc nuối.
Nhìn hình ảnh nhà chính vỡ vụn trong màn ảnh, cả phòng họp lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, huấn luyện viên Lâm kẽ thở dài, lẩm bẩm nói: "Đội Hàn Quốc dùng chiến thuật này quá lợi hại. Kinh Trập thật sự rất tiếc nuối, giai đoạn đầu còn có ưu thế nhỏ, đáng tiếc, không thể nhanh chóng kết thúc ván đấu."
Trì Sóc nói: "Đội Hàn Quốc rất giỏi chiến thuật du kích và lăn cầu tuyết, coi như là giai đoạn đầu lấy được mấy mạng của họ, nhưng trong lúc vô ý cũng sẽ bị bọn họ đuổi kịp kinh tế."
Ngược lại, rất giống với những chiến đội Hàn Quốc mà Diệp Thiếu Dương từng gặp ở kiếp trước. Rõ ràng ở giai đoạn đầu chiếm được ưu thế, đối phương phải về nhà rất nhiều lần, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, đội Hàn Quốc vẫn rất ổn định farm, mỗi lần cùng bọn họ giao đấu, đáy lòng luôn cảm thấy rất mệt mỏi, như là "có mạnh cũng không có đất dụng võ".
Kéo tới late game, rất khó thắng được Hàn Quốc, tính dẻo dai của tuyển thủ người Hàn rất đang sợ.
Ván nãy, Kinh Trập đã rất cố gắng, cuối cùng thua trong tiếc nuối. Nhưng hết cách, các chiến đội đánh vào vòng đấu này đều rất mạnh, đôi khi thắng thua cũng liên quan tới vận may một chút.
Diệp Thiếu Dương khẽ thở dài, nhìn huấn luyện viên Lâm: "Hoa Quốc chỉ còn Băng Hồn, huấn luyện viên nghĩ có cơ hội không?"
Huấn luyện viên Lâm cười khổ lắc đầu: "Tôi cảm thấy không."
Trình Tinh nhỏ giọng hỏi: "Băng Hồn không phải có lợi thế giao tranh sao?"
Huấn luyện viên Lâm nói: "Đúng là 5 người cùng nhau giao tranh thì rất mạnh, nhưng nếu như đối phương không hề cho cậu cơ hội này, giai đoạn đầu sớm đánh vỡ cả đội thì sao?"
Trì Sóc cũng nói: "Băng Hồn có lẽ tới bán kết đã là rất nỗ lực rồi."
Diệp Thiếu Dương nhìn một lượt thứ tự thi đấu: "Nếu Băng Hồn thắng ở tứ kết, đánh bại FLD, vậy vòng bán kết sẽ đụng độ với chiến đội ATB?"
Lâm Phong gật đầu nói: "ATB, tên đầy đủ là Atomic Bomb, chiến đội này cũng ưa thích áp dụng đấu pháp liên thủ Mid-JG, Mid Park Won Seok là người chơi đường giữa hàng đầu Thế Giới, JG Choi Hyuk có phong cách tương đối giống Trì Sóc, bọn họ đánh ở thế có lợi rất tốt, mà đánh ở thế bất lợi cũng có thể bình tĩnh du kích, nói chung là một chiến đội có thực lực rất mạnh."
Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ hai cái tên này, Park Won Seok và Choi Hyuk, là cặp bài trùng Mid-JG mạnh nhất Hàn Quốc. Nếu Thiên Hoàn đánh ra Quốc tế, vậy đây chính là ải khó qua nhất của bọn họ.
Ngày 17 tháng 12, tin Kinh Trập bại trận truyền về tới Quốc nội.
Fan trung thành của Kinh Trập tối hôm qua có rất nhiều người xem tơi nức nở, khóc đỏ cả mắt, dồn dập chạy tới weibo để lại lời nhắn, cổ vũ tinh thần tuyển thủ. Cũng có một số anti-fan chạy tới mắng người.
Câu lạc bộ cũng chia sẻ một chút khó khăn của tuyển thủ và một vài lời hứa mùa giải sau sẽ cố gắng hơn các loại.
Ánh mắt của cả khu thi đấu Hoa Quốc đều đặt trên chiến đội Băng Hồn, mức độ áp lực của Trần Khiêm Hoa đã lớn như thế nào là điều có thể cảm nhận được.
Chiều ngày 17.
Trần Khiêm Hoa đang ăn cơm cùng đồng đội, điện thoại đột nhiên rung lên vài lần liên tiếp-----
Từ Trác: "Tiểu Trần cố lên. Thắng thua gì cậu cũng là SP giỏi nhất trong lòng chúng tôi."
Trì Sóc: "Thả lòng tâm tình, không cần tự đặt áp lực lớn."
Phương Chính Thanh: "Lâu rồi không tụ họp, chờ thi đấu xong về nước chúng ta đi ăn một bữa đi."
Tạ Viễn: "Phương đội lười quét mã QR, không ấy Trì đội trả ha?"
Từ Trác: "Đúng là Trì Sóc nên trả nợ. Thiên Hoàn có Omega, Trì Sóc nên mời mọi người ăn mừng!"
Trì Sóc: "??"
Phương Chính Thanh: "Đồng ý."
Tạ Viễn: "Đồng ý +1."
Trần Khiêm Hoa đắc ý khẽ cười, tiện tay gõ: "Đồng ý +2."
Mấy tin nhắn này được gửi đến từ một group nhỏ có tên là [Trại tập trung Newbie Tinh Thành], chỉ có 5 thành viên, vốn là nhóm được tạo từ năm năm trước, khi mà bọn họ vẫn còn là những người mới.
Năm thiếu niên quen biết nhau từ thuở luyện thanh doanh, mơ mơ hồ hồ học cùng một thầy, thỉnh thoảng cũng sẽ tổ đội đi chung, sau đó trình diễn một màn "Trì Sóc – Phương Chính Thanh, Mid- không bao giờ liên thủ với- JG, Top Từ Trác gánh vác không nổi trọng trách, Tạ Viễn cùng Trần Khiêm Hoa ở đường dưới chịu đựng bi kịch tặng đầu."
Đánh xong, sẽ cãi nhau một trận.
Mạch tư duy của Trì Sóc và Phương Chính Thanh trống đánh xuôi kèn thổi ngược, rất khó thuyết phục được đối phương.
Mãi đến sau này, bọn họ đến những chiến đội khác nhau, nhóm này vẫn không hề giải tán.
Tình bạn thời niên thiếu thuần túy, kéo dài đến tận bây giờ. Cả năm thiếu niên có bốn người đã trở thành đội trưởng, bất luận là trên sàn đấu hung ác cỡ nào, đánh xong vẫn là bạn tốt.
Trì Sóc nói: "Kỳ nghỉ cuối năm mấy cậu đều về nhà hết sao?"
Tạ Viễn: "Đương nhiên. Nếu không ba tôi đánh gãy chân ~"
Trần Khiêm Hoa: "Tôi chắc là cũng về."
Phương Chính Thanh: "+1"
Trì Sóc: "Được, đến lúc đó mời mấy người ăn cơm, thời gian cụ thể thì tính sau đi."
Nhà Trì Sóc ở Tinh Thanh, bốn người còn lại cũng ở cách trung tâm Tinh Thành khoảng 5 giờ đổ lại.
Tinh Thành là căn cứ huấn luyện thanh thiếu niên lớn nhất ở phía nam Hoa Quốc, thiếu niên đam mê E-sports ở các thành thị lân cận đều sẽ tập họp về đây kiểm tra, sau đó huấn luyện. Năm người bọn họ mỗi năm đều gặp nhau vài lần, lần này, đến lượt Trì Sóc trả tiền.
Trì Sóc đóng cửa sổ chat, đến phòng hội nghị xem thi đấu.
Băng Hồn và FLD đánh rất kịch liệt, từ ván đấu tiên đến tận bây giờ, mỗi ván đều kéo dài hơn 40 phút. Liên tục như thế, không chỉ thử thách tố chất tâm lí mà còn là thể lực của các tuyển thủ.
Nhưng khiến mọi người bất ngờ nhất chính là Băng Hồn tuy không có tuyển thủ nổi tiếng, nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ được chiến đội Quán Quân Bắc Mỹ FLD, còn nháy mắt trở mình trong một đợt giao tranh ở ván đấu quyết định!
Băng Hồn tiến vào bán kết!
Trái tim treo lơ lửng của các fan ở Quốc nội lại một lần nữa về chỗ cũ.
Mùa giải trước, chiến đội Băng Hồn thiếu chút nữa giải tán, vậy nhưng ở mùa giải này một đường đánh tới chung kết tổng, còn dùng thân phận Quán Quân Hoa Quốc đến tham dự giải đấu Quốc tế, đây chính là thành tích tốt nhất của bọn họ trong lịch sử.
Nhiều người đã bắt đầu để lại bình luận ở dưới weibo chiến đội Băng Hồn: "Không cần biết có thể đoạt giải gì, mùa giải này Băng Hồn đã rất xuất sắc!" "Năm ngoái xém chút giải tán, có thể đi đến hôm nay đã rất xuất sắc rồi, kính Trần đội!"
Băng Hồn có thể đánh tới giải đấu Thế Giới vốn dĩ nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ngày 20 tháng 12, Băng Hồn gặp ATB ở bán kết, bị đánh bại với tỉ số 3:1. Cư dân mạng vốn đã chuẩn bị tâm lí tốt, cũng không có bao nhiêu người mắng bọn họ, phần lớn đều cổ vũ, dù sao thì chiến đội này từ vực thẳm trở về, đánh tới đây đã rất giỏi rồi.
Thế nên Kinh Trập bị mắng thảm hơn.
Năm ngoái là Á Quân Thế Giới, năm nay bị loại ở vòng tứ kết.
Bất quá, Phương – vô cùng lười – Chính Thanh, hắn còn không mở weibo lên coi chứ nói gì đến đáp trả anti-fan.
Cái tài khoản weibo đó đã mọc cỏ từ lâu.
Giải đấu Thế Giới S9 kết thúc ở ngày 25 tháng 12, Quán Quân chung cuộc là ATB.
Điều này có nghĩa là, ở mùa giải tới Hàn Quốc sẽ có ba slot thi đấu Thế Giới.
Thành tích thi đấu của Hoa Quốc năm nay ảm đạm, Kinh Trập hạng năm, Băng Hồn hạng tư, không có cúp nào, việc này là một đả kích nặng nề đối với những cư dân mạng trong nước.
Internet bắt đầu nổi lên những bình luận trái chiều -------
[Tuyển thủ khu Hoa Quốc quả nhiên chỉ có thể gia bạo, đi ra ngoài nhìn Thế Giới lập tức biến thành tên nhóc!]
[Mấy người tốt nhất là ở yên trong Quốc nội đánh nhau, đừng đi ra ngoài làm bố mày mất mặt]
[Cười **, Fan của Phương Chính Thanh còn hăng hái tẩy, nếu không phải hắn chỉ huy sai lầm thì Kinh Trập sao có thể thua?]
[Một đám gà còi bị người nước ngoài nện bạo, thấy sao hả?]
[Coi mấy người thi đấu thật giống như đang xem tấu hài, còn không bằng xem mấy video rank Đồng]
[ATB Park thần là người chơi hạng 1 toàn Thế Giới, Phương đội gì đó, Chu Chu gì đó, chỉ xứng đứng phía sau thôi!]
Diệp Thiếu Dương nhìn những lời này, không nhịn được hồi tưởng lại kiếp trước của bản thân, thời điểm thua ở Chung kết Thế Giới, bị anti-fan mắng lên hotsearch --------- phần bình luận cũng toàn là những câu chửi rủa thân quen này.
Quả nhiên, dù ở bất kỳ thế giới nào, cũng không bao giờ thiếu anh hùng bàn phím.
Diệp Thiếu Dương để điện thoại xuống, ôm tiểu Bạch ra ban công.
Đêm qua Đế Đô vừa mới rơi tuyết rất lớn, còn là tuyết đầu mùa, thời điểm dậy sớm nhìn ra bên ngoài, vô số bông tuyết trắng rì rào đáp xuống, các tòa thành, kiến trúc xung quanh đã bị bao phủ trong tuyết dày.
Vùng ngoại ô vốn không có bao nhiêu người đi đường, cảnh tuyết rơi không gặp phải bất cứ điều gì chen ngang.
Toàn bộ thế giới được bao phủ trong lớp áo bạc, vừa tinh khiết, lại rất hoàn mỹ.
Diệp Thiếu Dương ngắm nhìn mảng màu trắng xóa bên ngoài, tâm tình nhanh chóng tĩnh lại.
Thành tích thi đấu năm nay của Hoa Quốc không được như ý nguyện, mùa giải kế tiếp cũng không hề lạc quan. Cậu muốn lấy được chức Vô địch còn phải xem vận may thế nào. Trên sân đấu, mọi thời khắc đều là nhất thời, lúc nào cũng có thể thay đổi trong nháy mắt, chiến đội trên cơ vẫn lật xe như thường... Chỉ có thể nói là, cố gắng hết sức, không để lại tiếc nuối là được.
Diệp Thiếu Dương cười cười, sờ nhẹ đầu bé mèo trong lồng ngực.
Tiểu Bạch tò mò nhìn hoa tuyết bên ngoài, còn đần độn duỗi móng vuốt ra bắt, kết quả, nó không bắt được cái gì cả, nhưng lại không kiên nhẫn mà vồ không khí...
Lúc Trì Sóc ra cửa vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Thiếu Dương ôm mèo ở bên cửa sổ ngắm tuyết trắng, trên mặt mang theo ý cười nhẹ.
Gò má cậu rất đẹp, nam sinh ôm bé mèo đáng yêu đứng bên cửa, giống như một bức hình tuyên truyền.
Ánh mắt của Trì Sóc nhất thời bị cố định.
Diệp Thiếu Dương nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, cười hỏi: "Trì đội, chào buổi sáng."
Trì Sóc ho nhẹ một tiếng: "Cậu dậy sớm vậy làm gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tẻ nhạt nên xem một vòng weibo, mấy người đó mắng tuyển thủ Hoa Quốc quá gà, còn nói, bình thường ở trong nước được tôn thờ như thần, vừa ra nước ngoài liền trở thành đứa nhỏ tập tễnh."
Trì Sóc: "..."
Phần lớn tuyển thủ nhìn thấy loại bình luận này đều sẽ tức giận, tối qua Trình Tinh còn tức đỏ mắt, thiếu chút nữa là tạo acc clone nhảy vào combat. Diệp Thiếu Dương lại mang bộ dạng không quan tâm, Trì Sóc nói: "Nếu có một ngày chúng ta thua rồi, cậu cũng sẽ bị mắng."
Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nói: "Không đáng kể. Bọn họ mắng tui, tui cũng đâu rớt miếng thịt nào. Trong tâm biết mình không sai, không hổ thẹn, là đủ, đối với ánh nhìn của loại anti-fan, những còn người dụng tâm ác ý này, không cần thiết để vào lòng."
Không thẹn với lòng.
Mấy năm qua Trì Sóc đã chịu đủ kiểu nghị luận, mỗi lần thi đấu xong, lúc nào cũng có người nói anh xuất đạo ở đỉnh cao, vẫn luôn tuột dốc, chỉ có thể sống bằng tiền tiết kiệm, nói anh không bằng đội trưởng Minh Thăng đời trước, nói anh làm cho thành tích của Thiên Hoàn càng lúc càng tệ...
Nhưng, anh đã làm hết tất cả những gì mình có thể.
Anh không thẹn với lòng.
"Cậu nói rất đúng, không cần để tâm tới bọn họ." Trì Sóc cười nhẹ, đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nhìn ra ngoài cửa sổ: "S9 đã kết thúc, Hoa Quốc đã mấy mùa giải rồi không lấy được huy chương. Nhưng tôi tin, mùa giải S10 sẽ khác."
Diệp Thiếu Dương cười gật đầu: "Ừm, S10 là khởi đầu mới."
Trì Sóc nhìn người đứng bên cạnh mình, ánh mắt ôn hòa: "Năm nay 7 tháng 1 nghỉ ăn Tết, tôi nghe nói bên liên minh thống nhất cho nghỉ từ ngày 6 tới ngày 13, cậu có về Tinh Thành không?"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút.
Nguyên chủ không còn ba mẹ, cậu ở thế giới này cũng không có nhiều bạn bè, chỉ có liên hệ với anh họ Tần Nguyệt và em họ Tần Thụy. Ngoại trừ ngôi nhà ở Tinh Thành, cậu không có nơi nào khác để đi.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu sờ tiểu Bạch, nói: "Ừm, vậy tui cũng về nhà một chuyến."
Trì Sóc nói: "Tôi giúp cậu đặt vé, chúng ta cùng đi ha?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Được."