Hắn đáng lẽ nên bị choáng ngợp bởi nỗi khiếp sợ và hoang mang, nhưng chẳng biết từ bao giờ, hắn đã có thể giữ bình tĩnh trước những vụ tấn công có thể lấy đi mạng mình chỉ trong tích tắc.
Quả thực hắn đang choáng ngợp và sửng sốt, tới nỗi nếu không có tên cận vệ kia kéo hắn ra khỏi cơn bàng hoàng, hắn nghĩ mình sẽ tê liệt mãi ở đó. Nhưng hắn không thể nào làm ngơ được điệu nhảy duyên dáng của người phụ nữ kia, mỗi khi cô ta xoay mình, vung gươm, nghiêng sang né, quay cuồng trong những nhịp điệu, không có tiếng đàn ca hay trống dồn, mà chỉ có tiếng kim loại chát chúa ớn tai, hắn lại cảm thấy như chính mình cũng sắp gục ngã. Váy cô ta nhuốm màu đỏ như vẩy sơn màu lên, như một bức tranh ngẫu hứng và mới mẻ. Cô ta không đánh chém bừa bộn theo kiểu ứng phó như những tên cận vệ vây quanh hắn, mà dường như trước cả khi kiếm của đối phương bổ xuống, cô ta đã biết nó đến từ hướng nào. Thậm chí khi một mũi tên vừa nhắm về phía hắn mà lao đến, đã bị vung chém làm đôi rồi rơi xuống mặt đất. Đó không phải điều mà thậm chí, một Hắc Kỵ binh được huấn luyện cẩn thận ở vùng Bóng tối, cũng có thể làm.
Hắn thực sự đã không nhầm. Cô ta không phải một hầu nữ tầm thường, dù có muốn tỏ ra là như thế đi nữa.
Tình hình lúc này dường như đã nghiêng phần lợi về phía hắn. Kẻ lựa chọn nơi này để tấn công có phần ngu xuẩn, hắn nghĩ, bởi một bữa tiệc hoàng gia sẽ luôn được canh giữ cẩn thận. Hơn nữa, những cận vệ hắn lựa chọn để bảo vệ mình đều không dễ đối phó. Chúng dù có nhiều đến đâu cũng không thể áp đảo được cùng lúc lính hoàng gia, vệ binh Levanael ca Vasta của vùng Ánh sáng, và cận vệ của sứ đoàn Bóng Tối.
"Thần và mọi người sẽ mở đường cho ngài." Một tên cận vệ nói. "Chúng ta phải vào bên trong cung điện, đó là nơi duy nhất an toàn lúc này!"
"Ngươi nghĩ có thể à?" Hắn nhìn về phía quảng trường, rồi tới cổng cung điện, nơi đám quý tộc đã biến mất hết. Cửa lâu đài đóng kín, nhưng các cổng phụ xung quanh vẫn có thể mở, vây quanh bởi lính hoàng gia nhằm không cho phép bất cứ ai phá cửa vào trong.
"Thần nghĩ vậy." Gã cận vệ nói, đoạn quay sang thét lớn với những tên khác về kế hoạch này. Họ nói chuyện bằng tiếng phổ thông của vùng Bóng tối, Alasdair cho rằng rào cản ngôn ngữ lại hóa ra thuận lợi vào những lúc như thế này. "Cô ta sẽ giữ chúng bận rộn thôi!"
Iolite quả thực đã kéo hết sự chú ý của những kẻ tấn công về phía mình. Cô như một ngọn lửa, bất kỳ con dơi nào vây đến gần đều bị thiêu trụi. Trong lúc đó, đám cận vệ mau chóng tìm cách hộ tống hắn về cung điện.
Alasdair thậm ghét những tình huống như thế này, bởi hắn phải phó mặc bản thân cho những người xung quanh. Nhưng với địa vị của hắn, động thủ và rước về nguy hiểm cho bản thân là hành động thậm chí còn đáng tránh hơn. Hắn cố gắng suy đoán tình hình và những kẻ đứng sau vụ tấn công: đó chắc chắn là người vùng Ánh sáng, cho dù có thể không phải do Vacroesia, bởi cái chết của hắn ở vùng Ánh sáng hẳn sẽ biến thành chuyện không thể bỏ qua. Nếu hắn chết ở đây, chiến tranh có thể sẽ tìm được cái cớ mà bùng nổ.
Như vậy, liệu đây có phải là một kế hoạch thúc đẩy chiến tranh của vùng Bóng tối?
Hắn không thể nghi ngờ Moldark Lucifer, tuy nhiên, hắn vĩnh viễn không thể lường trước người như vậy sẵn sàng làm gì để đạt được mong muốn. Dẫu hắn có sống sót, trở về vùng Bóng tối có lẽ sẽ là chuyến đi kinh hoàng hơn cả tới vùng Ánh sáng.
Khi hắn vừa xuống khỏi những bậc tam cấp trước quán rượu, nhận ra mình đang đứng giữa một nơi rộng mở và chẳng có chỗ ẩn nấp, Alasdair chợt nhìn thấy cách đó không xa, một kẻ tấn công đang nhìn hắn chằm chằm. Dưới chân gã là cái xác vừa đổ xuống của một người lính hoàng gia, mặc dù chẳng thấy được đôi mắt gã, hắn tựa hồ cảm thấy sự ớn lạnh và nỗi khiếp đảm chạy khắp người mình.
Gã ta bước về phía hắn, chẳng nương tay với bất kỳ ai cản đường. Gã, Alasdair nghĩ, có lẽ chính là thủ lĩnh của nhóm tấn công này, và lưỡi dao Nephilim trên tay gã là thứ duy nhất có thể kết liễu mạng sống của Cambion chỉ với một nhát chém chí mạng.
Đột ngột, gã bước nhanh dần, rồi lao đến. Mặc dù vây quanh Alasdair là những cận vệ, hắn vẫn cảm thấy trước mắt cái chết không thể né tránh. Những tên cận vệ xông ra trước, còn hắn lùi lại phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi dao Nephilim không rời.
Chẳng mấy chốc, quanh hắn chẳng còn tên cận vệ nào. Những tên còn lại nếu muốn chạy đến cũng quá muộn.
Alasdair nhặt một thanh kiếm trên đất lên, hắn chặn được nhát dao bổ xuống mình, nhưng đó chỉ là một phen may mắn. Gã ta, chẳng mấy khó khăn, né được lưỡi kiếm của Alasdair, và túm lấy cổ tay hắn, nghiến chặt. Alasdair buộc phải nới lỏng ngón tay và để thanh kiếm rơi xuống dưới chân mình.
Kẻ tấn công chẳng ngần ngại đạp vào giữa bụng hắn với đế giày làm từ kim loại, khiến Alasdair cảm giác như nội tạng của mình vừa bị ép nát. Hắn ngã khuỵu xuống đất, ho mạnh, máu mặn trào ra ở khóe miệng.
Khi hắn nhìn lên, kẻ tấn công đã ở trước mặt hắn, xoay cán dao và đâm bổ xuống dưới, nhắm vào giữa ngực Alasdair.
Đột ngột, chẳng biết từ đâu, một con dao găm xé toạc không khí mà lao đến. Nó xoay tròn trong không trung trước khi cắm phập vào người kẻ tấn công. Hắn giật lùi ra đằng sau, hạ dao xuống. Gã nhìn lưỡi dao găm trên người mình, chậm rãi và đau đớn, gã nhổ nó ra. Máu trào khỏi vết thương, thấm vào giáp và lớp vải áo choàng, bởi màu vải tối mà Alasdair chỉ có thể nhìn thấy màu sắc sậm hơn, loang lổ trên người hắn chất lỏng đỏ đặc.
Iolite đã bước tới trước mặt gã. Cô cầm thanh kiếm chuôi bạc, đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay bởi cô siết chuôi kiếm quá chặt.
Chẳng nói chẳng rằng, cô bổ mạnh kiếm xuống, nhát đâm ấy có lẽ có thể xuyên được qua cả cơ thể của đối phương.
Vậy nhưng, tất cả những gì Alasdair nghe thấy được là tiếng mũi kiếm cắm mạnh lên nền đá, tới nỗi khe hở giữa hai viên đá biến thành một vết nứt toác lớn. Hắn sững sờ nhìn người đàn ông nọ tan thành một làn khói hư ảo màu đen, rồi đột ngột xuất hiện trở lại ngay sau lưng Iolite.
"Iolite!" Alasdair gào lớn cảnh báo. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ gọi tên người phụ nữ này theo cách khiếp sợ đó. Hắn cuống cuồng đứng dậy, lảo đảo, nhưng lưỡi dao đã đâm thẳng vào giữa phần thắt lưng của cô.
Kẻ tấn công, lùi bước lại phía sau. Gã đẩy mạnh cô ra đằng trước, rút lưỡi dao ra. Iolite tưởng như sẽ đổ sụp xuống đất, nhưng cô chỉ chậm rãi chạm vào vết thương sau lưng mình, rồi quay lại liếc nhìn kẻ đã đâm lén mình.
"Lẽ ra mày không nên làm thế."
Hắn chưa bao giờ thấy Iolite tức giận. Cô có thể khiêu khích, cáu kỉnh, bất mãn, nhưng chưa bao giờ tức giận.
Alasdair nhận ra mình đang nín thở, cơn thịnh nộ của cô ta như nuốt chửng bầu không khí xung quanh hắn. Chẳng mấy chốc, hắn nhận ra điều kỳ lạ hơn cả thế. Xung quanh hắn mọi thứ đều bất động, mặc dù cách đó không bao xa, vệ binh vùng Ánh sáng vẫn chiến đấu với những kẻ tấn công còn lại. Chỉ có nơi hắn đứng là dị thường: hắn không còn cảm thấy những cơn gió lòng vịnh thổi qua, không còn nhìn thấy kẻ tấn công trước mặt cử động, và bản thân cũng tê liệt. Hắn cảm giác như mình đang kẹt trong một bức tượng cẩm thạch, bị nhốt bên trong cơ thể đang đau đớn này.
Iolite bước lại, cô lảo đảo và dường như có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Vì người đàn ông kia đã chắn ngang, nên hắn không thể thấy cô đang làm gì gã ta. Hắn chỉ nhìn thấy mũi kiếm của cô đâm xuyên qua người đàn ông kia, thậm chí gã không thể phản ứng lại, cơ thể chỉ đứng đó bất động.
Và rồi đột ngột, hắn cảm thấy mình thoát khỏi cơn tê liệt. Cùng lúc đó, trước mắt hắn, cả người đàn ông nọ lẫn Iolite đều sụp xuống đất.
Kẻ tấn công đã chết, hoặc nếu có sống thì cũng chẳng bao lâu bởi kiếm đã xuyên qua giữa tim hắn. Chỉ có Iolite vẫn còn mở mắt, cơ thể cô run lên và bắt đầu co giật. Mồ hôi chảy đẫm trán cô, và vẻ mặt tức giận bị thay thế bởi sự đau đớn.
Từ sau lưng cô, máu lênh láng chảy thành một vũng lớn. Màu đỏ quyện với màu đen, xoắn vào nhau, loang lổ. Cô bắt đầu gào thét và bật khóc.