Eve

Vào thời điểm Iolite lao ra khỏi phòng đêm hôm trước và chẳng quay lại, Arryn đã biết những dự tính của bà chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Không đối sách, không kế hoạch, không chuẩn bị, bà đến gặp Tổng lãnh Beelzebub sáng ngày hôm sau.

Sau vụ tấn công đêm hôm trước, Hoàng gia và Thượng viện Nephilim đã quyết định hủy bỏ một vài sự kiện, và sứ đoàn vùng Bóng tối cũng đáp lại rằng họ sẽ lên đường sớm hơn dự tính. Nếu như vị Tổng lãnh mà bà đang tiếp đón vẫn giữ quyết định đưa Iolite đi cùng, cô sẽ chỉ còn ở đây vài ngày. Arryn biết rằng Iolite sẽ chẳng chịu làm điều gì mà cô không muốn, nhưng trong tình huống như hiện tại, sự bướng bỉnh của cô ta sẽ làm lớn chuyện. Hoàng gia đã đồng ý tặng Alasdair một số người hầu và nô lệ, nếu như một trong số đó không nghe lệnh, Iolite sẽ mắc tội với họ và bị đuổi ra khỏi tòa Vesryn.

Arryn hít một hơi thở thật dài trước khi bước vào phòng Alasdair. Dù kết quả là thế nào, Iolite vẫn sẽ bị tách khỏi nơi này, không phải theo cách Arryn từng tưởng tượng.

"Thưa ngài, bà Ennores đến." Cận vệ của Alasdair bước vào phòng, và Arryn đứng sau anh ta. Bà cúi chào, không dám nhìn thẳng, và rồi nghe thấy một giọng nói khác ngoài giọng của Alasdair:

"Tôi sẽ để phần còn lại cho ngài."

Arryn ngước lên vì tò mò, một người đàn ông có mái tóc màu nâu sáng, dài tới ngang lưng vừa quay lưng bước ra khỏi phòng. Y rất cao, khẽ liếc nhìn Arryn khi bước ngang qua, khiến bà cảm thấy chân mình run rẩy như sắp mất thăng bằng. Bà thu ánh mắt lại, cúi đầu nhẹ chào trước khi y biến mất sau cánh cửa.


Alasdair cất giọng mời Arryn ngồi xuống, bà lịch sự làm theo, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

"Cảm ơn vì phu nhân đã chấp nhận lời mời này. Sẽ không còn bao lâu nữa, ta sẽ phải rời khỏi đây, và chúng ta chưa thực sự có cuộc nói chuyện chính thức nào cả."

Một người hầu bước đến để rót trà cho Arryn – người hầu riêng của sứ đoàn và Alasdair. Hắn đã sớm ra lệnh cho những người hầu nữ của Arryn không cần phục vụ mình từ ngày hôm qua, một điều mà bà cho rằng là vì sự cẩn trọng, vì hắn dành nhiều thời gian gặp mặt những sứ giả Cambion khác hơn. Chẳng có cách nào hiển nhiên hơn để thể hiện sự thiếu tin tưởng của hắn đối với vùng Ánh sáng.

"Tôi tự hỏi ngài muốn gặp mặt tôi vì lý do gì." Arryn đáp với chút mệt mỏi, bà không biết phải phản ứng ra sao với người đàn ông này: sợ hãi hay lạnh nhạt. Hắn đã quyết định lấy đi người thân cận nhất với bà trong suốt hơn hai mươi năm qua, và bà thậm chí còn không có quyền phản đối.

"Ta cho rằng phu nhân đã có câu trả lời."

Arryn mím môi.


"Vâng." Bà đáp. "Tuy vậy tôi không hiểu ngài còn điều gì muốn nói. Ngài cũng biết rằng tôi không thể làm gì trái ý ngài và các Nephilim."

"Nếu như phu nhân không có điều gì muốn hỏi," Alasdair đáp, như thể đã biết trước điều này. "Vậy ta có thể hỏi phu nhân vài vấn đề chứ?"

Cảm giác bất an của Arryn đột nhiên tăng lên, bà ngước nhìn hắn với cặp mắt cảnh giác. "Vâng, đương nhiên."

"Ta có chút cảm giác với hầu nữ của bà, Iolite, có thể cho là sự ái mộ..."

"Sự ái mộ!" Bà đột nhiên thốt lên bởi sự ngỡ ngàng, cảm giác bất an vỡ ra thành điều gì đó khác lạ, nhưng rõ ràng. "Xin lỗi vì đã cắt ngang, ngài cứ tiêp tục." Bà nói thêm và tự cảm thấy xấu hổ vì sự thô lỗ của mình.

"Đúng vậy, sự ái mộ." Hắn đáp lại, không thêm thắt, phủ nhận, hay giải thích. Giọng hắn nhẹ hơn, như đang nói về một điều gì đó thật bí mật và không muốn những hầu nữ đứng gần cửa nghe thấy. "Một điều hoàn toàn kỳ lạ, ta biết, nhưng sẽ thật tàn nhẫn nếu chỉ vì sự ích kỷ của ta mà ép buộc một phụ nữ tôn thờ sự tự do. Ta đã đề nghị nàng ấy tự nguyện cùng ta trở về vùng Bóng tối, nhưng hiển nhiên là Iolite đã cự tuyệt."


Arryn không biết phản ứng như thế nào, bà khó xử và sửng sốt tới độ ngẩn ra một lúc, như vẫn còn hoài nghi rằng việc này không liên quan gì đến việc Alasdair đã để ý tới khả năng chiến đấu của Iolite sao? Sự ái mộ? Hắn, một tổng lãnh Cambion, người đã kết hôn với Nữ Công tước xứ Ehumn Shallow, đang nói về tình yêu dành cho một hầu nữ vùng Ánh sáng mà hắn biết chỉ cách đây vài ngày?

Arryn đã nghe những hầu nữ trong tòa Vesryn đồn rằng Iolite đã quyến rũ một trong số những sứ giả của Cambion, và theo từ điển của những cô gái như tờ giấy mới này, "quyến rũ" có nghĩa là Iolite đã lên giường với một trong số họ. Cô đã phủ nhận những lời đó, và Arryn cũng quên bẵng đi, mặc dù bà biết cô đã từng làm chuyện tương tự với vài vị khách tại tòa Vesryn, chưa kể đến những người đàn ông ở San Thalor mà cô không bao giờ tiết lộ và gặp lại.

"Chúa ơi!" Bà thốt lên, bật dậy, bất chấp việc đã được nhắc nhở rằng đừng nhắc đến những danh xưng như thế trước mặt Cambion. Như vậy, Iolite đã ngủ với Alasdair Beelzebub? Nếu bí mật này lộ ra bên ngoài, bà sẽ nhận những hình phạt không thể tưởng tượng được, và chưa kể vợ của hắn, Nữ Công tước, sẽ chẳng để yên cho Iolite. "Tôi vô cùng xin lỗi, thưa ngài! Với tất cả sự hối hận, tôi hy vọng ngài sẽ tha thứ cho lỗi lầm của cô ấy!"

Arryn thoáng tưởng tượng đến những tin đồn về tòa Vesryn, về một hầu nữ đã quyến rũ một Tổng lãnh Cambion lên giường, và nỗi sợ khủng khiếp ấy ập lên bà như một cái bóng đen vô hình. Mọi thứ bà gây dựng trong nhiều năm qua: danh tiếng, những mối quan hệ, một tòa lâu đài đẹp đẽ mà mình và người chồng trong quá khứ luôn mong ước, đều sẽ bị phá hủy nếu người đàn ông này quyết định tiết lộ những gì đã xảy ra với Iolite.

"Ta hiểu, điều này sẽ mang lại những hậu quả gì cho phu nhân và cả nàng ấy, điều mà ta cũng không hề mong muốn." Hắn đáp. "Ngồi xuống đi, ta sẽ không nói một lời về việc đó. Hãy nhớ, ta cũng là người có tội trong việc này."

Arryn bần thần ngồi xuống, gương mặt bà tê dại và đỏ ửng vì xấu hổ. Lòng tự tôn lẫn những hình ảnh và ấn tượng bà đã cố gắng tạo ra trước mắt những người đến từ vùng Bóng tối đều vỡ vụn. Không ít lần, bà đã cảnh cáo với Iolite về sự phóng đãng của bản thân, nhưng như thường lệ, cô chẳng bao giờ để lọt tai.

"Đưa nàng ấy về vùng Bóng tối nhờ đã giải vây cho ta trong lúc nguy hiểm chỉ là cái cớ." Hắn tiếp tục khi Arryn ngồi xuống. "Ta không có nhiều thời gian để thuyết phục nàng ấy cũng như bày tỏ tấm lòng của mình, nhưng những gì ta có thể cho nàng ấy chắc chắn nhiều hơn những gì nàng ấy có hiện tại, và ta nói điều đó với tất cả sự tôn trọng thưa phu nhân."


Những lời về sau trôi dần khỏi tai Arryn. Bà không tin người đàn ông này, và hắn ta có thể lật ngược ván bài bất cứ lúc nào bất chấp sự cầu xin của bà. Không chỉ bà, mà còn tất cả những người làm việc ở Vesryn, và bộ mặt của các Nephilim. Iolite đã phạm phải một sai lầm thật không đáng.

"Bởi vậy, ta hy vọng phu nhân có thể tán thành quyết định này của ta và giúp đỡ ta hiểu người phụ nữ ấy hơn." Alasdair đáp, với giọng nhẹ nhàng và như đang xin bà một thỉnh cầu chứ không phải ra lệnh. "Tất cả những gì nàng muốn, ta đều có thể đáp ứng."

"Điều này..." Arryn chần chừ, bà có cảm giác mình đang bị cuốn sang đứng cùng Alasdair trong chuyện này. Tại sao hắn phải đưa một thỉnh cầu thừa thãi như vậy? Hắn có thể có Iolite mà chẳng cần đến quyết định của Arryn, vì cô chỉ là một hầu nữ, không đủ quan trọng để những Nephilim đồng ý cô có thể được giữ lại bên bà. Họ sẽ chẳng quan tâm đến những điều như thế, đặc biệt là sau một cuộc tấn công khiến toàn bộ hoàng gia và Nephilim đều mất mặt trước sứ đoàn Bóng tối. Iolite được đề nghị như một ân huệ nhỏ bé mà vùng Ánh sáng có thể đáp ứng.

"Phu nhân có thể nói cho ta nàng khao khát điều gì nhất không?" Hắn đáp với sự nôn nóng, thành khẩn. "Phu nhân, ta có thể mất mặt trước bà và nhiều người khác khi nói điều này, nhưng ta thực sự yêu người phụ nữ đó. Và dù phải ép buộc nàng trở về cùng ta, ta cũng sẽ làm."

"Tôi e là ngài không thể cho Iolite thứ cô ấy muốn." Arryn đáp với sự do dự, tâm trí bà thoáng nghĩ đến những lời cô từng nói với mình. Bà không phải một người có đủ can đảm để lấp đầy những mong muốn ấy của Iolite, nhưng có thể, người đàn ông với dòng máu của quỷ dữ chảy trong huyết quản lại làm được.

"Một Tổng lãnh Cambion cũng không thể đáp ứng được điều nàng ấy muốn sao?"

"Có lẽ là," Arryn nhìn xuống lòng bàn tay mình. "Một người có thể ở bên cạnh cô ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận